Khi Niệm Xấu Nổi Lên Phải Cao Tiếng Niệm PhậtNgười tu tịnh nghiệp, nếu trần cấu chưa sạch, khi niệm ác nổi lên, phải cao tiếng niệm Phật nhiếp vào chánh niệm, chớ nên để tâm ác nối nhau. Nên biết rằng: Sự tu hành hôm nay, chính là đối địch với nghiệp sanh tử, không phải chuyện tầm thường; hằng ngày phải nghĩ đến vô thường mau chóng, ngày tháng chẳng chờ người, nhận chân thiệt thật mà niệm Phật. Nếu nửa lui, nửa tới, lúc tin, lúc ngờ, kết cuộc tịnh nghiệp không thành tựu, làm sao ra khỏi luân hồi?

Giữ một câu hiệu Phật như dựa vào hòn núi Tu di, lay chuyển chẳng động, thường nhớ thường niệm, mai cũng niệm, chiều cũng niệm, đi cũng niệm, ngồi cũng niệm, tâm niệm không bỏ qua, hiệu Phật chẳng rời lòng, mỗi thời mỗi khắc chẳng xa lìa, nhặt nhặt, niệm niệm, như gà ấp trứng thường cho hơi ấm tiếp tục, tức gọi là “tịnh niệm nối nhau”.

Muốn sanh về Tịnh Độ nên nghĩ tất cả việc đời đều vô thường, có thành tất có hoại, có sống ắt có chết, nếu ta không được nghe Phật pháp thì phải chịu thay thân này, đổi thân khác, trôi lăn trong ba cõi, sáu đường, không biết lúc nào ra khỏi. Nay ta đã có duyên được nghe chánh pháp, được tu tịnh nghiệp, nếu chuyên tâm niệm Phật thì khi bỏ thân này sẽ vào thai sen nơi cõi Phật, hưởng các điều vui, thoát hẳn sự khổ, đi ngay đến nẻo Bồ Đề, đấy là ý chí sự thuở bình sanh của bậc đại trượng phu vậy.

Chuyên nhất tâm ý, nắm giữ một câu A Di Đà Phật

Chỉ một niệm này là bổn sư của ta,

Chỉ một niệm này trước là hóa Phật,

Chỉ một niệm này là mãnh tướng phá địa ngục,

Chỉ một niệm này là gươm báu chém bầy tà đạo,

Chỉ một niệm này là ngọn đuốc sáng phá cảnh tối tăm,

Chỉ một niệm này là con thuyền lớn vượt qua biển khổ,

Chỉ một niệm này là thuốc hay trị bệnh sanh tử,

Chỉ một niệm này là đường tắt ra khỏi tam giới,

Chỉ một niệm này là bản tánh Di Đà,

Chỉ một niệm này là duy tâm Tịnh Độ.

Chỉ cần giữ chắc câu niệm Phật đây chớ cho lạc mất, mỗi niệm thường hiện tiền, mỗi niệm chẳng rời tâm, không việc cũng niệm như thế, có việc cũng niệm như thế, an vui cũng niệm như thế, bệnh khổ cũng niệm như thế, sống cũng niệm như thế, chết cũng niệm như thế. Cứ giữ một niệm phân minh như thế, lại cần chi hỏi người tìm đường về chốn Cực Lạc hay sao?

Ưu Đàm Đại Sư