Cụ Bà 72 Tuổi Ít Học Niệm Phật Biết Trước Ngày Vãng Sanh Lưu Xá Lợi LưỡiVào triều đại nhà Tống, ở huyện Đông Bình có bà Lương Thị Thôi, người Chuy Châu, làm vú nuôi nghĩa tử Tuyên nguyên Minh. Suốt đời bà ăn chay, về kiến thức thì không hiểu biết gì cả, nên chẳng bao giờ tranh cãi hơn thua với bạn bè quen biết. Chủ mẫu là Triều phu nhân thường tu học pháp Thiền, bà Thôi ngày ngày hầu bên cạnh, nhưng chỉ tha thiết niệm danh hiệu Phật A-di-đà liên tục không gián đoạn. Bà niệm Phật không dùng chuỗi hạt, nên chẳng rõ niệm được mấy ngàn, vạn câu.

Vào năm Thiệu Hưng thứ 18 (1148 TL), bà Thôi đã 72 tuổi và bị đau khá nặng, nhưng giấu kín không cho ai biết, vẫn làm việc như bình thường chẳng hề nằm nghỉ, vẫn niệm Phật chuyên cần cầu mau lành bệnh. Sau đó ít lâu, bỗng nhiên bệnh lành, bà buột miệng đọc bài kệ :

“Thích tu về cõi phương Tây,
Đã không gò núi, chẳng đầy hố hang,
Khi đi giày dép chẳng mang,
Bước chân sen đỡ dẫn đàng về Tây”.

Bà đọc nhiều lần như thế, có người hỏi: Bài kệ ấy của ai vậy? Bà đáp: Tôi làm đấy! Hỏi: Khi nào bà vãng sanh? Đáp: Giờ Thân tôi sẽ đi. Quả thật như thế, bà vãng sanh vào giờ Thân ngày mồng 5 tháng 10. Những thân nhân đến tẩm liệm bà và đem thiêu theo cách thức của một vị Tăng. Khi thiêu xong, độc nhất cái lưỡi của bà không bị cháy, mà rực đỏ như một đóa sen.

(Di Kiên Chí Ất quyển 9, Tịnh Độ Thánh Hiền Lục)

  • Lời bàn:

Kinh Đại Tập dạy: “Nếu ai chỉ niệm Di-đà – Là Thiền vô thượng sâu xa nhiệm mầu.

Cổ Đức bảo: Một câu Di-đà không niệm khác – Gảy tay chẳng nhọc đến phương Tây.

Lại bảo: Tùy duyên mở khai diệu pháp, Hóa độ chúng sanh chứng đạt chân thường, Tu Thánh Đạo nhiều đắng cay, Đường về Cực lạc an bình thảnh thơi.”

Trích Niệm Phật Nhất Định Vãng Sanh
Tuyển thuật: Pháp sư Huệ Tịnh
Biên đính: Pháp sư Tịnh Tông
Dịch giả: Thích Giác Quả