Can Đảm Nhận Lỗi Trước Đại Chúng Tội Nghiệp Liền Tiêu TrừĐầu năm 1995, tôi và Quả Lâm ở tại lầu ba Giảng đường của Thánh tự Phúc Lộc Thọ thuộc Los Angeles (thành phố lớn nhất bang California nước Mỹ), thay ngài Tuyên Hóa giải đáp những vấn đề mọi người nêu ra (thính chúng đến đây đa số đều từ các nước, không quản ngại đường xa, qua Mỹ bái kiến ngài Tuyên Hóa và tham dự pháp hội này).

Chúng tôi (Quả Khanh & con gái Quả Lâm đều là những cư sĩ có túc mạng thông, thấy được nhân quả nghiệp duyên của người khác) chia nhau hồi đáp các vấn đề cho mọi người. Khi nghe xướng tên, một thanh niên tuấn tú cao khoảng 1m8 đứng dậy, đôi mắt vô thần, mặt đầy sắc bệnh. Anh nói:

– Ngài Quả Khanh, tôi là người Đài Loan, không theo đạo Phật. Hiện giờ toàn thân tôi rất đau, tứ chi vô lực đã nhiều năm nay. Ở Đài Loan tôi đã đi khám khắp các bệnh viện Đông lẫn Tây, sau đó còn qua Mỹ khám, nhưng không tìm ra bệnh. Đã tốn rất nhiều tiền. Nghe bạn bè giới thiệu có quý vị từ Đại Lục sang, có thể giải rõ nguyên nhân căn bệnh nên tôi vội đến đây. Tôi có một thỉnh cầu: Xin ngài chỉ nói riêng với mình tôi có được không? Bởi tôi không muốn ai biết chuyện của mình!

Tôi bảo:

– Ngài Tuyên Hóa từng giảng: “Làm thiện mà muốn người biết là không phải thiện. Làm ác mà sợ người hay, là đại ác”. Chúng tôi cũng không đem những việc xấu anh làm mà nói hết ra, chỉ nương Phật lực gia trì mà nêu lên một hay chuyện, mục đích là muốn anh và đại chúng minh bạch đạo lý: “Muốn người đừng biết, trừ phi mình đừng làm”, và cũng để anh thể hiện quyết tâm dũng mãnh đoạn ác tu thiện, tỉnh giác hồi đầu. Như anh đã chứng kiến, vừa rồi có mấy vị tại giảng đường này cầu xin chúng tôi chỉ ra những sai lầm đã phạm. Nay anh gặp dịp may được sám hối giữa đại chúng, đây quả là pháp sám hối chân chính tuyệt hay, vì phát huy tác dụng giáo hóa người khác rất vi diệu hữu ích, được sám hối giữa đại chúng như thế này chính là pháp chuyển ác thành thiện tối ưu đấy. Nhờ vậy mà những bệnh tật phát sinh do anh tạo ác, có thể sẽ tiêu tan không còn dấu vết. Đây chính là đạo lý mà Phật Thích Ca nói: “Nên quán tính Pháp giới, tât cả do tâm tạo”. Bản thân tôi đến 41 tuổi mới bắt đầu biết đoạn ác tu thiện, nên anh đừng cảm thấy xấu hổ. Thêm nữa, nếu như trong đạo tràng này ai cũng đòi giải đáp thầm kín riêng tư, thì sẽ mất đi ý nghĩa phát lộ sám hối giữa đạo tràng.

Nghe vậy, anh tiu nghỉu ngồi xuống, từ bỏ dịp may phát lộ sám hối. Đột nhiên phía sau anh có một phụ nữa khoảng hơn 40 tuổi đứng dậy, xúc động la to:

– Thưa ngài Quả Khanh, những việc xấu của phụ nữ tôi đều làm qua! Mọi người hãy nhìn các bệnh trổ trên thân tôi đây, tôi không ngại bị cười chê đâu. Xin ngài cứ nói ra những tội ác tôi đã làm và mong mọi người đừng phạm lỗi giống như tôi!

Chị ta nói xong thì ngồi xuống. Mọi người trong đạo tràng đều đang xúc động vì những lời phát biểu bất ngờ của chị, thì Quả Lâm đã mô tả:

– Khi chị này vừa nói xong, lập tức tôi thấy trên không xuất hiện một cánh tay to lớn, lấy ra (từ nơi giống như nơi chứa văn kiến ) một xấp giấy có chi chít chữ, tôi định đọc nội dung trong đó thì xấp giấy này bỗng rơi xuống, bốc cháy. Do bị lửa che hết chữ, nên tôi không nhìn thấy được gì.

Tại hiện trường xôn xao như ong vỡ tổ, rồi một tràng vỗ tay vang lên, mọi người hiểu rõ thâm ý Quả Lâm nói. Người phụ nữ vừa mới phát biểu khi nãy lộ vẻ xúc động, bước ra quỳ xuống trước mặt chúng tôi. Tôi và con gái vội xuống tòa, cũng quỳ đối diện trước chị. Tôi bảo mọi người: “Chính sự chân thành sám hối mới có thể diệt trừ được tội ác tày trời.”

Mỗi chúng ta cần quán sát, tự kiểm điểm mình trong mọi thời khắc, hễ vừa nhớ ra những tội đời này mình tạo, thì phải lập tức sám hối ngay, quyết không bao giờ tái phạm nữa. Được vậy thì không tội nào mà không tiêu! Phải biết chính sự can đảm nhận tội, chân thành sám hối đó, sẽ chiêu cảm công đức vi diệu không thể ngờ!

Trích Nhân Quả Phụ Giải Lương Hoàng Sám 2
Tác giả: Quả Khanh