Trấn Phong Kinh là một thị trấn nhỏ, dân chúng phần lớn đều làm nghề nông, mọi người cũng hiền thiện và chăm chỉ lo tròn bổn phận. Tất cả mọi người đều sống trong cảnh thanh bình hạnh phúc.
Chỉ có một người duy nhất tên là Trần Nhị Đích vốn là một tiểu thương, do thuần thục trong nghề nghiệp, nên tiết kiệm được ít tiền. Bình nhật, ông thích cùng bè bạn ăn chơi nhậu nhẹt, do đó thường hay mua thịt chó về nướng cháy sém rồi dùng làm mồi nhấm nháp.
– Mùi thịt chó thơm này mà nhấm với rượu cay cay nồng nồng thì thật tuyệt vời nhất trên đời!
Ông ta vui vẻ khoái chí nói với người khác như thế. Do bình thường hay rủ rê bạn bè nhậu nhẹt thịt chó với rượu để tìm lạc thú. Cho nên số chó từng bị ông giết hại không sao kể hết.
Năm Bính Tý niên hiệu Càn Long, ông cảm thấy thân thể ngày một yếu dần, rồi cuối cùng ngã bệnh. Bệnh mà ông mang phải không một thầy thuốc nào chữa trị được.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, bệnh tình của ông ngày càng trở nên trầm trọng, thường nằm hôn mê bất tỉnh nhân sự. Những lúc mê sảng ông thường thốt lên:
– Lại một con chó mực, sao mày hung dữ như thế?
– Một con chó đốm nữa từ đâu chạy đến táp vào tôi!
– Chó! Chó! Một con! Hai con! Lại ba con… Trời ơi! Chó đâu mà nhiều thế! Chúng nó đòi tôi trả mạng cho chúng! Cứu! Cứu mạng tôi với!
Gia quyến vợ con trong nhà không ai trông thấy con chó nào cả, chỉ duy nhất nhìn thấy ông đưa tay quờ quạng vào hư không, sau đó múa tay đập chân trong bộ dạng thật kinh hãi. Đồng thời, đầu ông còn lắc lư lia lịa, rồi hét lên:
– Ôi! Đáng sợ nhất là những con chó điên!
Trước giờ lâm chung, ông tự chui xuống gầm giường, hai tay cào cào trên đất, miệng phát ra những âm thanh như chó sủa rồi mới chết.
Trích: Thương Yêu Sự Sống (The Love Of Life)
Tác giả: G.B. Talovick
Người dịch: Thích Tâm An
Mấy chiện chó hiện hồn về này tui tin là có thiệt nhen quí dzị. Hồi đó tui có nuôi một con chó nhỏ. Khi nó qua đời tui không có ở nhà để hộ niệm. Đến tối về đến nhà thì nghe người nhà nói nó qua đời đã mấy tiếng rồi. Tuy vậy tui cũng đem hình Phật A Di Đà đến để trước mặt nó rồi ngồi hộ niệm cho đến khuya. Khoảng một tuần sau đó trong lúc tui đang nằm nghỉ trưa trên ghế sofa, lúc ấy tui chưa ngủ hẳn mà đang ở trạng thái mơ mơ màng màng gần đi vào giấc ngủ. Tui chợt nghe tiếng con chó đã mất nhà tui đến uống nước trong chén lục xục. Xong lại nghe tiếng nó đi trên giấy báo loạt xoạt. Đó là những điều khi còn sống nó hay làm. Đó là sau khi uống nước trong chén của nó xong, nó liền đi đến mấy tờ giấy báo tui lót sẵn ở góc nhà để đi vệ sinh. Nghe tiếng uống nước và tiếng nó đi trên giấy rõ mồn một, tui liền ngồi phắt dậy nhìn quanh nhìn quất khắp nhà nhưng không nhìn thấy gì cả. Cho nên tui nghĩ nó chưa được vãng sanh mà con quanh quẩn đâu đó trên thế gian này. Tui có kể cho người nhà nghe, nhưng không ai tin.
Hôm qua tui vô tình xem một đoạn video trong đó có ghi lại một cảnh tương tự như tui, nên tui chia sẻ ở đây luôn. Tình huống này xảy ra trong một gia đình người Mỹ. Họ nuôi một con chó nhỏ mười mấy năm rồi qua đời. Mấy tuần sau người chủ đang ngồi trong nhà làm việc, chợt nghe tiếng sủa quen thuộc của nó vang lên rất lớn, lớn đủ để camera trong nhà ghi lại tiếng của nó. Đọc những dòng bình luận bên dưới thì không ngờ tui thấy rất nhiều người Mỹ khác nuôi thú cưng qua đời cũng có những kinh nghiệm giống vậy không phải là ít. Người thì nghe tiếng chó thở, người thì nghe tiếng mèo nhảy lên nằm cạnh gối giống như hồi chúng còn sống… Thú vật chết cũng giống như người, nếu chưa đầu thai và trong vòng 49 ngày chúng hay quay về chốn cũ.
Mà nghĩ cũng lạ nhen. Đôi khi vợ chồng chung sống với nhau mấy chục năm khắn khít không rời, vậy mà khi một người nằm xuống thì người còn lại sợ thấy người vợ hay người chồng đã chết hiện về. Sao lạ vậy nhỉ? Tui nói đây là trường hợp có thiệt trong gia đình tui vì hai ông bà bác tui ở với nhau năm mươi mấy năm trời. Đi đâu cũng một cặp. Vậy mà khi ông bác trai lúc đã 70 qua đời thì bà bác gái xách gối ra phòng ngoài nơi có nhiều người qua lại để ngủ. Bà sợ ngủ ở trong phòng sẽ nhìn thấy bác trai “về”! Sao lại sợ một người mình đã từng đầu ấp tay gối mấy mươi năm, giờ chỉ âm dương cách biệt lại không dám gần hoặc không dám nhìn thấy? Nói đến đây tui nhớ lời một sư cô ở chùa Hưng Thiền (Cao lãnh) nói rằng: người sống là ma chưa chết và người chết là ma đã chết mà thôi.
Mời quí dzị xem video ở phút thứ 0:22′
https://www.youtube.com/watch?v=IQDygRB3irY&ab_channel=BizarreBub
Đây là trường hợp ăn thịt chó sau đó liền bị hồn chó nhập xác. Sau đó người ấy liền hành xử như chó. Chui xuống gầm giường sủa lớn khi có ai đến gần. Cặp mắt phát sáng trong bóng tối khiến ai thấy cũng rùng mình.
https://m.youtube.com/watch?v=yZ-zoQLw_rk