Tôi là một phụ nữ họ Tăng, tốt nghiệp Đại học khoa Trung Văn, hiện đã kết hôn được ba năm rưỡi và có một con trai, nhưng tâm tư tôi lúc nào cũng khao khát được xuất gia. Do vậy mà mỗi khi tôi đi chùa, chồng tôi thường bất bình, dẫn đến gây cãi với nhau luôn, vì chồng tôi cương quyết nói: “Ở nhà tu cũng được, không cần phải xuất gia!”. Tôi không đồng ý, nên thường tranh cãi với anh. Chồng tôi không chịu nỗi bực phiền có lúc nổi nóng đến phải đập, ném đồ đạc… hoặc bỏ ra ngoài nhậu nhẹt để giải khuây, do vậy mà gia đạo chúng tôi thường bất hòa, rối rắm.
Cuối tháng hai năm ngoái, phát sinh một chuyện rất đau lòng là: Hôm đó chồng tôi đi vắng, do anh phải túc trực thâu đêm ở bệnh viện để chăm sóc cho phụ thân bị trúng gió. Chỉ còn tôi và đứa con trai nhỏ ở nhà. Nào ngờ nửa đêm hôm đó, bỗng có một tên mặc y phục đen, bịt mặt, tay cầm mã tấu, đột nhập … hắn xông thẳng vào phòng tôi, đánh tôi bị thương nơi đầu, dùng sức mạnh cưỡng hiếp tôi. Trước khi bỏ đi hắn còn cướp đoạt tiền bạc, tư trang của tôi. Khi ông xã về, tôi kể lại toàn bộ tai nạn cho anh nghe, anh bừng bừng phẫn nộ, chấn động cực kỳ, vội băng bó vết thương cho tôi, rồi đưa tôi đi bệnh viện phụ sản kiểm tra (vì sợ tôi mang thai). Lần này tôi bị tai nạn thống khổ bất ngờ, trong lòng không ngừng cầu Bồ Tát gia hộ che chở: “Xin đừng có phong ba bão táp nổi lên trong gia đình tôi nữa”.
Sau tai họa đó được nửa năm, tôi vẫn luôn nằm thấy ác mộng. Không những mơ thấy tên côn đồ đến xâm hại tôi, mà thậm chí mỗi khi ông xã muốn thân mật, gần gũi thì tôi vẫn bị chuyện tên côn đồ làm nhục, ám ảnh nên luôn phản ứng kinh hoảng, thậm chí tôi còn cho ông xã là tên côn đồ muốn cưỡng hiếp tôi. Vì vậy, tôi có thái độ rất chán ghét hành vi thân mật của chồng, thậm chí đối với phái nam cũng nảy sinh đầy ác cảm. Không lâu sau đó chúng tôi dời về quê ở, những ám ảnh về tai nạn đau thương trong quá khứ cũng dần phai nhạt. Hằng ngày tôi bắt đầu chí thành tụng Kinh lễ Phật, trải qua một thời gian dài. Có lẽ tâm thành của tôi đã cảm động đến chư Phật- Bồ tát, nên cuối cùng vào năm ngoái , tôi đã được gặp vị sư phụ trí tuệ của mình, ngài rất thông cảm về tai nạn của tôi trong quá khứ và hết lòng hóa độ tôi.
Sư phụ đưa tôi lên Chánh điện thắp hương và mời thỉnh oan gia trái chủ ra mặt, để ngài chủ trì, giúp tháo gỡ oan kết. Lúc đó tôi cực kỳ thành tâm, tha thiết sám hối, nguyện cầu… không ngờ chiêu cảm được linh ứng hiển hiện. Chẳng mấy chốc thì oan gia thứ nhất xuất hiện. Có một đứa bé gá vào thân một tín đồ trong chùa, bày tỏ là cháu muốn tìm tôi. Nhưng thái độ tỏ ra hết sức oán hận: Cháu nói mình là bé gái bị tôi phá bỏ, khiến thôi sợ thất kinh hồn vía. Sau đó tôi ngẫm nghĩ kiểm điểm… đột nhiên nhớ ra: Hồi đó, chúng tôi vừa mới kết hôn xong, hai vợ chồng cùng bàn tính, sợ nếu có thai sớm sẽ không đủ kinh phí chăm lo nuôi dưỡng con, nên chồng tôi chọn phương án: cho tôi uống thuốc ngừa thai mua ở tiệm thuốc Tây. Nào ngờ uống thuốc sau khi ân ái, thì thành ra phá thai, cũng không hề biết vì vô tình, mà chúng tôi đã làm chết một sinh mạng bé bỏng bất hạnh.
Sau đó bé gái này còn biểu thị: Vì muốn báo thù ác tâm của tôi, nó thường quấy phá chọc cho con trai tôi khóc la ầm ỹ, hơn nữa còn làm cho cháu khóc rất lâu. Hèn gì mà thằng bé vô duyên vô cớ cứ khóc thét hoài và khóc rất hung… Có lúc còn tỏ ra bướng lì khó dạy, chỉ ưa chơi đùa một mình và hay cãi lời. Hễ bảo nó đừng chơi đồ nguy hiểm thì nó luôn làm ngược lại, thỉnh thoảng bé còn tự ý chạy ra giữa đường, mặc cho cha mẹ đuổi theo sau kêu réo… cháu cũng chẳng thèm quay đầu lại. Có lúc còn hung tợn đánh lại mẹ. Do vậy mà nhiều lúc không nhẫn nổi, tôi phải đánh đòn thằng bé. Nhưng kể từ khi có duyên lành tiếp cận sư phụ và nghe niệm Phật thì thằng bé hiền đi rất nhiều, còn tỏ ra rất ngoan ngoãn dễ dạy, đây là hiện tượng rất lạ.
Oan gia thứ hai nhập vào là một cô gái. Cô nó rằng kiếp trước tôi là người đàn ông. Vào kiếp đó cô vốn có ý định không kết hôn và khao khát đi tu. Nhưng do tôi nuôi ác ý muốn chiếm đoạt để có được cô, nên đã thừa dịp cưỡng hiếp, khiến cô mang thai và sinh ra một đứa con, làm cô ôm phiền muộn u uất mà chết. Vì tâm nguyện xuất gia đã bị tôi phá tan nên cô ôm mối thù đại hận cực lớn, luôn muốn báo oán tôi. Do vậy mà thần thức thường quanh quẩn bên tôi, tạo ra đủ chướng ngại quấy phá, ngăn cản tôi tu hành! Khiến tôi tâm tuy hướng Phật, nhưng không bao giờ có cơ may được tiếp cận Sư phụ hay nghe kinh, thính pháp gì… (Đúng là, cản đường tu hành của người khác, đến khi mình muốn đi tu cũng sẽ bị cản lại) Còn nữa, cô đã khiến cho hôn nhân của tôi rơi vào khổ não, bế tắc, vô phương tự cứu. Sau đó cô trả thù thêm nữa, là điều khiển, dẫn dụ tên côn đồ đột nhập vào nhà cưỡng hiếp và cưỡng đoạt tiền tài trang sức của tôi. Cho tôi nếm lại cảm giác bị cưỡng hiếp mà kiếp xưa cô phải chịu… Khiến tôi thân tâm đều bị dày vò, thống khô trầm trọng, khổ đến không muốn song.
Bây giờ tôi mới hiểu ra, đời này sỡ dĩ tôi bị người cưỡng hiếp, bị chém, bị thương…là có liên quan đến tội mình đã tạo trong quá khứ, tôi ý thức được từng quả báo giáng xuống thân mình. Đúng là tôi đã gieo gió nên phải gặt bão, hễ đã tạo tội là phải lãnh báo ứng, không có gì oan uổng cả. Suốt thời gian ác báo ập đến, tâm tôi rất bất ổn, tôi không ngừng than oán, thầm trách tại sao chư Phật, Bồ tát không che chở tôi? Vì sao cảnh sát quá dở, không giỏi phá án để tóm bằng được tên hung thủ đã hại tôi và trừng trị thật nghiêm theo quốc pháp cho xứng với tội của hắn? Nhưng bây giờ, sau khi đã hiểu rõ nhân quả rồi, tôi liền phát nguyện trước Phật: Từ nay về sau con nguyện nỗ lực tu, hoàn toàn dứt ác hành thiện, xin nghiêm trì giới luật, hành đúng theo lời Phật dạy và nguyện sẽ giúp người hiểu nhân quả, liễu giải Phật pháp. Đối với chồng và con, xin hết dạ chăm sóc yêu thương, không bao giờ dùng tâm sân để cư xử.
Khi tôi phát nguyện xong, chưa bao lâu, thì xảy ra nhiều điều kỳ diệu, hay đến ngoài sức tưởng! Bầu không khí trong gia đình đã thay đổi, biến thành ấm áp thuận hòa. Chồng tôi hồi xưa có tính hay ghen tuông, tôi làm gì cũng bị anh nghi ngờ, không tin. Chỉ cần tôi trò chuyện với ông nào đó vài câu, là đã bị anh dòm ngó rất khó chịu, mất tự do. Thậm chí ở trước mặt anh tôi cũng không dám nhắc đến tên của nam nhân nào khác… nếu không, sẽ bị anh nghi ngờ tra gạn mãi. Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã khác xưa. Bất kể tôi đi với ai, làm gì, nói gì… anh hoàn toàn không nghi ngờ. Nếu tôi có bàn luận đạo pháp cùng ai, thì không những anh rất hoan hỉ, mà còn ở cạnh bên chăm chú lắng nghe, tỏ vẻ rất thú vị. Anh cũng không hạn chế tôi hành thiện, ngược lại còn cổ vũ, khuyến khích… Anh không hề ngăn tôi đi gặp Sư phụ, nhờ vậy mà tôi được tự do học pháp nghe kinh.
Ba bốn năm trước, tôi và anh thường gây cãi ầm ĩ không ngừng, bầu không khí trong nhà rất u ám, đến gà chó cũng chẳng yên. Nhưng từ khi tôi quyết tâm tu sửa bản thân, thệ dứt ác tu thiện, bỏ xấu huân tốt… thì chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, gia đình tôi đã hòa thuận, tận hưởng hạnh phúc tràn trề. “Đồng vợ đồng chồng tát biển đông cũng cạn”, hiện giờ cả gia đình tôi đều ăn chay trường, con tôi rất ngoan và dễ dạy, khác hẳn thuở xưa. Mặc dù cháu ăn chay, nhưng sức khỏe thể trạng đều phát triển cực tốt. Mọi người ai cũng khen: Con tôi Thiên đình no đầy, rất có hảo tướng và tư cách đại trượng phu…
Tu theo Phật pháp, nghiêm trì giới luật, dứt ác hành thiện thì cuộc sống sẽ rất hạnh phúc, gia đình tôi là một chứng minh hùng hồn. Bạn có muốn ứng dụng thử không? Gieo nhân lành sẽ gặt quả lành. Nếu muốn không khổ thì bạn đừng gieo nhân ác. Vì sao chúng tôi có được chuyển biến kỳ diệu giống như trong phim thế? Tôi nghĩ nguyên nhân chủ yếu không ngoài ba điểm:
1. Tôi đối với người mình làm hại trong quá khứ chân thành sám hối, quyết tâm từ nay về sau, sửa lỗi, đổi mới… không tạo ác, không phạm lỗi nữa.
2. Bình thường tôi rất ưa làm từ thiện, còn tham dự nhiều hoạt động bố thí, phóng sinh …
3. Nhờ sư phụ hướng dẫn tôi tham dự nhiều pháp siêu độ, đem toàn bộ công đức bái sám này hồi hướng cho oan gia trái chủ. Nhờ vậy mà được họ tha thứ, khiến tôi được giải thoát.
Từ nay về sau tôi luôn khắc ghi những lời dạy trân quý này vào lòng, luôn áp dụng để tạo hạnh phúc cho mình.
Trích: Báo Ứng Hiện Đời 6
Ni sư Hạnh Đoan sưu tầm và biên dịch
Các Phúc Đáp Gần Đây