Vào ngày 16 – 05 – 2009 (22 – 04 Kỷ Sửu) Sư Bà Như Phụng viện chủ chùa Long Vân đã an tường đứng và xả báo thân vãng sanh về Tây Phương của Phật A Di Đà trong tiếng niệm Phật của đại chúng.
Khi còn tại thế Sư Bà luôn là một tấm gương lớn cho các chư Ni và quý Phật tử về tu tập, cũng như làm từ thiện tại nhiều nơi trong cả nước do Sư Bà phát động, Sư Bà không những dùng tâm từ bi để giúp đỡ chúng sanh mà còn dùng thân giáo để làm gương cho các đệ tử học theo. Chùa Long Vân của Sư Bà tu theo pháp môn Tịnh Độ và thường mở những khóa tu niệm Phật dành cho quý Phật tử về tu tập.
Có lẽ khóa tu Phật thất lần thứ 5 Sư Bà đã viên mãn ở cõi Ta Bà, trong khi đại chúng đang cung thỉnh TT. Thích Bửu Chánh lên chính điện để thuyết pháp, Sư Bà cũng cùng với đại chúng xếp hàng để cung nghinh TT. Bửu Chánh trong tiếng niệm Phật vang rền ở chánh điện Sư Bà đã an nhiên tự tại đứng và nhẹ nhàng xả báo thân trong tiếng niệm Phật của các Ni và đại chúng.
Pháp môn Tịnh Độ không thể nghĩ bàn, Sư Bà mãi mãi là tấm gương không những cho hàng xuất gia mà hàng tại gia của chúng con nữa.
Thời Dân Quốc, một người phụ nữ nghèo ở huyện Từ Khê tỉnh Triết Giang, không biết họ, nhà nghèo, con ngỗ nghịch. Một ngày nọ bị con mắng nhiếc, tâm đau đớn, khó nhẫn, đến than thở với vị Tăng ở gần nhà. Vị Tăng bảo:
Đây là đoạn phim ghi lại hình ảnh cư sĩ Lý Khánh Hòa thuật lại việc mình bị bệnh ung thư gan. Những cảm nhận của anh khi biết mình bị bệnh hiểm nghèo. Việc anh tiếp cận với đạo Phật, nhất là pháp môn Tịnh Độ, đã giúp cho anh có được sự tự tin chấp nhận cái chết với tâm hoan hỉ đầy lòng từ bi. Là 1 thanh niên đang tràn đầy sức sống, với 1 gia đình vợ đẹp con ngoan, và cá tánh khôi hài bao dung, anh rất được bè bạn cùng mọi người xung quanh yêu mến. Nhưng định luật vô thường không chừa một ai, căn bệnh ung thư gan vô tình cướp mất của anh tuổi thanh xuân và những hạnh phúc mà anh đang có. Anh bàng hoàng sửng sốt khi biết tin mình bị bệnh hiểm nghèo. Cũng như bao người thanh niên khác anh không bao giờ nghĩ rằng mình phải giã từ cõi đời này khi mái tóc còn xanh…
Bà lão Bách Bất Quản đời Thanh không rõ họ tên, người Hàng Châu; từng đến hỏi HòaThượng Ðạo Nguyên ở Hiếu Từ Am rằng:
– Tu pháp môn gì thì trong một đời quyết sẽ thoát khỏi biển khổ?
Hòa Thượng dạy:
– Không gì bằng niệm Phật! Nhưng niệm Phật chẳng khó, niệm cho lâu bền mới khó. Niệm lâu bền chẳng khó, nhất tâm mới khó. Nếu có thể chẳng quản đến hết thảy, chuyên tâm trì danh, chí thành phát nguyện vãng sanh thì lâm chung Phật đến tiếp dẫn, sẽ thoát ly khổ hải!
Bà vui mừng lễ tạ, liền đem việc nhà giao hết cho con dâu, tự lập tịnh thất để thờ Phật hầu tu trì trong ấy. Một năm sau, lại đến hỏi:
– Từ khi được khai thị, đệ tử đã buông bỏ việc nhà, chuyên gắng niệm Phật, tự vấn thấy mình tu hành đã lâu chẳng lười nhác, nhưng khổ nỗi vẫn chưa được nhất tâm, thầy có cách nào dạy cho con!
Hòa Thượng bảo:
– Bà tuy bỏ hết việc nhà, nhưng chưa thể thôi nghĩ tưởng đến con cháu, quyến thuộc. Ðấy là ái căn chưa nhổ, làm sao nhất tâm được? Nay bà nên gia công, trước hết phải nhổ sạch ái căn, đem hết thảy buông xuống thì sau đấy mới đắc Nhất Tâm.
Bà than:
– Lời thầy thật đúng, con tuy chẳng quản đến thân, nhưng chưa thể chẳng quan tâm đến cái tâm, từ nay phải thật sự trăm việc chẳng quan tâm đến vậy!
Bà liền càng gia công tinh tấn, ái tâm vừa động liền thầm niệm ba chữ “bách bất quản” (nghĩa là trăm việc chẳng màn) để tự khu trừ. Nếu ai hỏi đến việc nhà cũng dùng ba chữ ấy để cự tuyệt. Do vậy, thành tên Bách Bất Quản trong vòng gia thuộc. Hơn một năm sau, bà đến am, tạ:
– Thầy chẳng lừa dối con. Ðệ tử có ngày đi về Tây rồi!
Vài hôm sau, không bệnh mà mất.
(theo Nhiễm Hương Tập)
Nhận định:
Cư sĩ Hồ Liên Quy bình rằng:
“Bách Bất Quản là hỗn danh. Nói rộng ra, từ trăm đến ngàn, ngàn đến vạn đều chẳng quản đến. Nói gọn lại, một điều còn chẳng quản, huống hồ là trăm? Làm được như vậy thì trần duyên thân sau đoạn được, tịnh nghiệp thành được. Than ôi! Thế nhân làm sao đều trăm sự chẳng quản như thế được ư?”
Pháp này tối diệu. Ai không đạt được Nhất Tâm xin hãy bắt chước cách này mà tận lực hành trì.
Trích: Niệm Phật Pháp Yếu
Gương Sáng Niệm Phật
Tịnh nghiệp đệ tử Dịch Viên Mao Lăng Vân cung kính kết tập
Bửu Quang tự đệ tử Như Hòa dịch
Pháp môn niệm Phật là pháp môn không luận nam nữ, già trẻ, thông minh, ngu độn, cho đến phát tâm sớm hay muộn, tội nghiệp nhẹ hay nặng v.v… chỉ cần có lòng tin chân thật, chí nguyện tha thiết, thật tâm niệm Phật, cầu sanh Tây phương, chắc chắn đều được Phật tiếp dẫn vãng sanh Tây phương. Bây giờ cử ra kỳ tích về một người phạm tội vào tù, phát tâm niệm Phật, lúc lâm chung được vãng sanh Tây phương để làm chứng thật.
Lâm Phúc là người ở khu Đông của Đài Trung, từ nhỏ nhà nghèo, thất học, lớn lên sống bằng nghề làm thuê, tính nết lỗ mãng, không am hiểu sự lý. Vào mùa xuân Dân Quốc năm thứ 37 sau một trận mưa bão lớn, anh bị bạn xấu đến dẫn đi ăn cắp dây điện bị đứt rơi bừa bãi loạn xạ (do mưa bão). Bị bắt đưa ra tòa, ở tòa án bị phán xử mười năm tù, vào nhà tù Đài Trung.
Vào tháng 6, Dân Quốc năm thứ 40, Liên xã ở Đài Trung phái cư sĩ Giang Ấn Thủy và Lại Luyện Lương đến nhà tù giảng pháp, do đây mà Lâm Phúc được nghe sự mầu nhiệm của pháp môn Tịnh độ, liền tin sâu, không nghi, ngày đêm chí thành niệm Phật, nguyện cầu tiêu trừ nghiệp chướng, phát nguyện sanh Tây phương.
Đến tháng 12 Dân Quốc năm thứ 42, thời hạn tù đã hơn phân nửa, Lâm Phúc được tạm tha về nhà. Về sau, mỗi chủ nhật đều đến chùa Linh Sơn nghe pháp với ân sư Bính Công, mỗi thứ Hai đều đến Liên xã niệm Phật, mỗi thứ Bảy cũng đến Liên xã nghe kinh. Giang cư sĩ giới thiệu cho anh ta vào làm ban viên của ban Hàn Hương, trở thành một đệ tử Tam Bảo rất thành kính.
Thân người là thể máu thịt do tứ đại giả hợp thành, không ai tránh khỏi mắc bệnh thọ khổ. Cư sĩ Lâm Phúc thành kính tu trì niệm Phật này cũng thế, không bao lâu mắc bệnh nặng. Bác sĩ chẩn đoán là chứng nghẽn tim, sưng thận, cả người đều đau, nhưng tâm của Lâm Phúc chẳng những không thối chuyển, mà càng tinh tấn niệm Phật hơn. Đến năm Dân Quốc thứ 43, bắt đầu từ tháng 10, mỗi khi nghe mùi đồ mặn thì nôn mửa mãi, liền đó tịnh khẩu ăn chay và càng tinh tấn niệm Phật hơn.
Lâm Phúc mặc dầu nhất thời hồ đồ làm việc sai trái, nhưng bản tánh vốn là người con hiếu, đến tháng 12 thì bệnh anh quá nặng hết chữa, nhưng trong lòng cứ mãi nghĩ đến mẹ già 80 tuổi ở với người em trai thứ hai ở Cao Hùng.
Nói ra cũng lạ, cũng vào ngày hôm đó, bà mẹ ở Cao Hùng ngồi đứng không yên, cũng tâm tâm niệm niệm mong muốn thăm con trưởng Lâm Phúc. Do tâm nghĩ nhớ tha thiết không nén được, bà lão 80 tuổi này vào ngày 20, một thân một mình đến Đài Trung, mẹ con gặp nhau buồn vui lẫn lộn, Lâm Phúc liền nói rất nhiều về niệm Phật là việc quan trọng nhất của đời người, và khuyên mẹ nên niệm Phật.
Qua sáng ngày 21, Lâm Phúc đột nhiên cao giọng hướng về mẹ và người nhà nói: “Hiện đang có một hình ánh sáng hoàng kim như mặt trời, giống như một vòng cầu lửa đang lăn vào nhà. Mọi người xem! Cả nhà ánh sáng rực rỡ, chắc chắn là Phật đến tiếp dẫn, hãy nhanh chóng báo cho ban trưởng ban Hàn Hương và đoàn trợ niệm!”.
Vừa nói vừa chắp tay lại niệm Phật. Không bao lâu sau, trong tiếng trợ niệm của các liên hữu, hơi thở yếu dần, mỉm cười ra đi.
Sau 8 giờ trợ niệm, sắc mặt vẫn tươi sáng, toàn thân mềm mại, đỉnh đầu còn ấm, hưởng dương 50 tuổi, mà sự tu trì của anh thì chưa đến 3 năm, có thể được tướng lành như thế, chắc chắn được vãng sanh Tây phương không còn nghi ngờ gì. Lúc bấy giờ mọi người đều khen là ít có, khó được.
Trích Những Chuyện Niệm Phật Mắt Thấy Tai Nghe
Tác giả: nữ cư sĩ Lâm Kháng Trị
Thích Hoằng Chí dịch
Cuộn phim ghi lại hình ảnh vãng sanh tự tại của Ngụy Quốc Hưng – một cư sĩ người Hoa – trong thời cận đại. Cư sĩ Ngụy Quốc Hưng là người miền quê làm nghề thợ mộc, tính tình ông vốn chất phát chỉ biết thật thà lấy câu Phật hiệu “A Di Đà Phật” làm công khóa hàng ngày. Trong lúc đang niệm Phật, ông được Phật hiện thân đến mách bảo trước ngày giờ vãng sanh và Phật A Di Đà sẽ đến rước ông về Tây Phương Cực Lạc. Đến ngày giờ đã định, ông ngồi trên ghế an nhiên thoát hóa trong tiếng niệm Phật của hơn 1500 đại chúng. Trong số những người đến xem có khoảng 300 người có thể thấy được hình ảnh Phật cùng thánh chúng hiện thân trên hư không đến tiếp dẫn cư sĩ Ngụy Quốc Hưng về cõi Cực Lạc cùng mùi thơm ngào ngạt phảng phất khắp không trung. Phim do cư sĩ Thanh Trí tại Úc Châu chuyển sang Việt ngữ.
Các Phúc Đáp Gần Đây