21 01 2015 | Suy Gẫm & Thực Hành |
Đại sư Vĩnh Minh dạy: “Phải một lòng quy mạng, trọn đời tinh tu, khi ngồi nằm thường hướng về Tây. Lúc lễ bái, niệm Phật, phát nguyện, phải khẩn khiết chí thành, không xen lẫn tạp niệm trạng như người bị hình lục, như kẻ đang ở lao tù, như gặp oán giặc rượt theo, như bị nước lửa bức bách, một lòng cầu cứu, nguyện thoát khổ luân, mau chứng vô sanh, để nối ngôi Tam Bảo, đền đáp bốn ơn, độ loài hàm thức. Chí thành như thế tất công phu không uổng. Trái lại, nếu lời và hạnh không hợp nhau, lòng tin không vững chắc, niệm lực thường gián đoạn không tương tục, đem sự biếng trễ ấy để mong vãng sanh thì e đọc tiếp ➝
17 01 2015 | Suy Gẫm & Thực Hành |
Khi cảnh giới hiện tiền, lúc chúng ta khởi tâm động niệm, một ý niệm khởi lên, ý niệm thứ hai phải là “A Di Đà Phật”… Cổ đức nói rất hay: “Không sợ niệm khởi, chỉ sợ giác ngộ chậm”… Ý niệm của người tu hành là phải chuyển đổi nhanh, ý niệm thứ hai phải chuyển thành “A Di Đà Phật”, thứ ba là “A Di Đà Phật”, thứ tư là “A Di Đà Phật”. Ý nghĩ A Di Đà Phật này niệm niệm tương tục, phải biết không để cho ý nghĩ phiền não niệm niệm tương tục.
Chỉ cần khởi tâm động niệm, bất kể là ý niệm gì, ý niệm vừa khởi dậy, lập tức chuyển thành “A Di Đà Phật”… đọc tiếp ➝
15 01 2015 | Suy Gẫm & Thực Hành |
Tôi hiện giờ (lúc kể lại câu chuyện) đã 33 tuổi, hiện ngụ tại huyện Bính Đông, xã Cửu Như, đang bán một tiệm mì chay nhỏ. Tôi kết hôn năm 1979, sau khi kết hôn sinh được hai con gái thì mang thai lần ba, lần tư. Do rất sợ sinh con gái nên tôi bàn cùng chồng là quyết định phá bỏ. Mặc dù lúc đó chưa tin Phật, nhưng trong lòng cũng cảm thấy rất hổ thẹn và khó chịu lắm.
Tháng 11 năm 1987, tôi có thai lần thứ 5. Mặc dù mẹ chồng và hai vợ chồng tôi rất mong mỏi có được con trai, nhưng cũng sợ sinh con gái. Với lại lúc này công việc bận rộn, lại càng không muốn sinh thêm con. đọc tiếp ➝
13 01 2015 | Chuyện Nhân Quả, Suy Gẫm & Thực Hành |
Câu chuyện có thật này xảy ra tại Bệnh viện Ung Bướu TP. Hồ Chí Minh. Một người mẹ già có sáu người con gái, tất cả đều là dân kinh doanh, buôn bán rất thành đạt.
Khi bà bệnh, được con đưa vào bệnh viện để điều trị thì bắt đầu xảy tình trạng tỵ nạnh lẫn nhau, phân bì ai sẽ là người chăm lo cho mẹ. Mấy chị em tranh cãi với nhau đến kết cuộc thì bà mẹ không có người con nào bên cạnh để nuôi bệnh, khiến cho bà phải tự lo, tự chăm sóc. Nhiều lúc đau nhức, nhấc mình lên không nổi khiến cho bà ngồi dậy hay xoay sở rất là khó khăn. Thân bệnh mà tâm trạng lại u uất.
đọc tiếp ➝
07 01 2015 | Suy Gẫm & Thực Hành |
HỎI: Cả nhà tôi lâu nay đều tu theo pháp môn Tịnh độ, luôn khuyến tấn nhau niệm Phật, thực hiện ba điều Tín-Nguyện-Hạnh, đồng thời cũng biết làm lành, tránh dữ, cúng dường, bố thí, phóng sanh, nguyện cầu hiện đời an lành và sau khi xả bỏ nhục thân được Đức Phật A Di Đà tiếp dẫn về cõi Tây phương Cực Lạc. Nhưng gần đây chúng tôi được nghe bài pháp thoại nói về vai trò của người Phật tử tại gia đã làm cho chúng tôi cảm thấy hoang mang.
Theo thầy giảng sư thì tu pháp môn Tịnh độ mục đích đọc tiếp ➝
04 01 2015 | Suy Gẫm & Thực Hành |
Cuối đời nhà Chu có pháp sư Đạo Phi người làng Quý Trụ, Trường An, tỉnh Thiểm Tây. Từ nhỏ thầy đã nuôi chí nguyện xuất gia, đến năm 7 tuổi thì chính thức xuất gia nhập đạo. Năm thầy 19 tuổi, Trường An xảy ra chiến tranh loạn lạc, thầy đưa mẹ lên Hoa Sơn lánh nạn, hai mẹ con trú trong một hang động. Thời cuộc nhiễu nhương, đời sống khó khăn, việc khất thực hằng ngày thật cũng không dễ dàng, thầy chỉ thường xin được chút đỉnh thức ăn vừa đủ nuôi mẹ, còn phần mình phải ăn rau dại trái rừng đắp đổi qua ngày.
Mỗi bữa ăn, người mẹ đều hỏi thầy: đọc tiếp ➝
81/187Đầu«...10...808182...90...»Cuối
Các Phúc Đáp Gần Đây