22 06 2015 | Suy Gẫm & Thực Hành |
“Nhân gian bách thiện Hiếu vi tiên”, lòng Hiếu là bản chất của nền văn minh của nhân loại, là truyền thống đạo đức. Đạo Phật dạy chúng ta “Phụ mẫu thị gia lý diện đích lưỡng tôn hoạt Phật”, Cha Mẹ còn sinh tiền là Phật sống tại gia, và “Sở hữu chúng sinh vô nhất bất tằng tố quá tự kỷ đích phụ mẫu”, tất cả chúng sinh không có ngoại lệ đều do cha mẹ sinh ra và nuôi dưỡng.
HT Tuyên Hóa dạy: “Con người biết hiếu thảo với cha mẹ thì sẽ làm trời đất rạng rỡ. Việc khiến trời đất cảm động, cũng chính là lòng hiếu thảo cha mẹ, nên nói: “Thiên địa trọng hiếu, hiếu đương tiên”. đọc tiếp ➝
20 06 2015 | Suy Gẫm & Thực Hành |
Trong việc tu hoc Phật pháp, muốn tự nâng cao cảnh giới của chính mình, có rất nhiều phương pháp. Mở rộng tâm lượng là một trong các phương pháp, trong đại thừa Kinh điển, chúng ta thấy các vị pháp thân đại sĩ, tức là những người đã minh tâm kiến tánh tâm lượng của các ngài rộng lớn như hư không bao trùm khắp pháp giới, chính vì thế cái nhìn của các ngài đối với tất cả chúng sanh trong hư không và các pháp giới đều bình đẳng.
Thế nào là bình đẳng? Vô niệm là bình đẳng còn có niệm là không bình đẳng. đọc tiếp ➝
18 06 2015 | Suy Gẫm & Thực Hành |
Người chân chánh phát tâm niệm Phật, trong thời đại loạn động này, nhất định phải nhận thức rõ ràng. Nhà Phật thường nói: “Mọi thứ đều không thể mang theo, duy chỉ có nghiệp theo ta mà thôi”. Chúng ta phải suy ngẫm, hiểu rõ câu này. Sau đó mới biết làm thế nào để dụng công, làm cách nào để tu trì.
Phàm những thứ không mang theo được, quyết định không để nó trong lòng. Những gì có thể mang theo, quyết định phải tranh thủ từng giây, từng phút, nhất quyết không để thời gian trôi qua một cách lãng phí. đọc tiếp ➝
16 06 2015 | Suy Gẫm & Thực Hành |
Thông thường mỗi khi có tranh chấp, nhất định là do chấp trước thành kiến của mình, tự cho mình là đúng. Nếu hai người đều cho là mình đúng nên mới có sự tranh chấp, nếu anh ấy cho là đúng, tôi không tự nghĩ mình là đúng, sẽ không có chuyện gì xảy ra. Họ tranh còn tôi nhường, tranh cãi chẳng còn dấy lên. Đánh nhau thì phải do hai người đánh đấm, nếu một người đánh, một người nhường, chẳng còn đánh nhau nữa! Mắng chửi cũng vậy, hai người chửi mắng nhau thì mới ầm ĩ, một người mắng, một người nhịn thì người kia không thể tiếp tục chửi mắng nữa. đọc tiếp ➝
Các Phúc Đáp Gần Đây