Văn hóa truyền thống Đông và Tây phương đều có một đạo lý: tham đắm sắc dục sẽ làm thương tổn sức khỏe và dẫn đến mất đức. Trong lịch sử rất nhiều người vì tham sắc dục mà đã hủy hoại tiền đồ, sự nghiệp.
Ngày hôm nay, tôi muốn kể cho các bạn một câu chuyện về một vị quân vương vào thời kỳ Xuân Thu, người đã mang họa lớn chỉ vì tham đắm sắc dục.
Thái Ai Hầu là một vua nước chư hầu và là họ hàng xa với hoàng đế nhà Chu. Thái Ai Hầu là một người đam mê sắc dục. Ông ta lấy người con gái lớn của Trần Vương (vua của nước Trần). Con gái thứ hai của Trần Vương, Vi Quy, lấy Tức Vương, là nước chư hầu giáp biên giới với nước Thái. Tương truyền rằng Vi Quy vô cùng xinh đẹp.
Vi Quy trở về nước Trần để thăm cha sau khi lấy chồng. Khi nàng đi qua nước Thái, Thái Ai Hầu đón nàng vào cung điện và tổ chức yến tiệc để tiếp đón. Điên đảo vì nhan sắc tuyệt đẹp của Vi Quy, Thái Ai Hầu đã nảy sinh tà niệm. Những cử chỉ và ngôn ngữ buông lung và không giữ được sự tôn trọng với nàng. Hắn hoàn toàn quên những cử chỉ đúng lễ nghĩa tiếp khách. Vi Quy một cách tự nhiên không vui. Trên đường trở lại Tức quốc, nàng đã chọn một hành trình đi vòng qua biên giới của Thái quốc và tránh dừng lại ở đó.
Trên đường về nhà, nàng kể với chồng là Tức Hầu Vương về những cử chỉ dâm đãng của Thái Hầu Vương. Tức Hầu Vương vô cùng giận dữ sau khi nghe vợ kể và quyết định trả thù. Tức Hầu Vương phái một sứ thần cống nạp nước Sở. Trước mặt Sở Vương, dùng lời gây chia rẽ: “Quý quốc vốn là nước giàu binh mạnh, chư hầu đều thần phục, duy chỉ có Thái Hầu cậy vào thế lực mà chẳng chịu phục tùng nước Sở. Nay đại vương giả ngụy trang tấn công nước tôi, nước tôi sẽ cầu viện nước Thái. Thái Ai Hầu tất sẽ đến ứng cứu. Lúc đó quân nước tôi sẽ cùng với quân của đại vương, trong ngoài tiếp ứng, hai phương tấn công, chắc chắn sẽ đánh bại quân Thái Ai Hầu và bắt sống được hắn. Lúc đó chắc chắn hắn sẽ phải thần phục đại vương”. Sở Văn Vương rất tâm đắc với kế sách đó và năm 684 trước công nguyên đã đem quân giả tấn công nước Tức. Tức Hầu như kế hoạch cầu cứu Thái Hầu Vương. Thái Hầu quả nhiên xuất quân đội cứu viện nước Tức. Quân Tức cùng quân Sở đã cùng nhau hợp lực đánh bại quân Thái. Thái Ai Hầu bị bắt về làm tù binh ở nước Sở. Thái Ai Hầu biết rõ đã trúng kế của Tức Hầu, lập lời thề quyết sẽ báo thù này.
Về sau, Sở Văn Vương phóng thích Thái Ai Hầu về nước. Thái Ai Hầu chuẩn bị lên đường. Trước mặt Sở Vương ra sức tán dương vẻ đẹp của Vi Quy. Sở Vương nghe xong, động tâm sắc dục. Chờ cơ hội thuận tiện sẽ đem quân giao chiến. Lấy cớ đi du tuần các địa phương, rồi tiến về nước Tức. Tức Hầu thiết yến tiệc nghênh tiếp trong cung, rất mực ân cần khoản đãi. Vào giữa buổi yến tiệc, Sở Vương đòi Tức phu nhân ra tiếp rượu. Tức Hầu sợ uy của Sở Vương, không dám chống đối, không thể không mời Vi Quy ra. Sở Vương lần đầu nhìn thấy Vi Quy, vô cùng sửng sốt, quả nhiên là một mỹ nhân tuyệt sắc. Vào một hôm khác, Sở Vương tổ chức thiết yến tại quán xá, lấy cớ đáp lễ, thực tế là đã ám phục binh sĩ, chờ Tức Hầu nhập tiệc liền bắt giam và mang Vi Quy về nước Sở, lập làm phu nhân.
Trong 3 năm ở nước Sở, Vi Quy lúc nào cũng lạnh như băng, vô cùng kiềm lời, Sở Vương cảm thấy rất kì lạ, một lần hỏi nàng sao lại như vậy. Vi Quy mắt nhòe lệ cất lời “Thiếp là một người vợ bị bức bách phục vụ hai người chồng, thử hỏi thiếp phải đối mặt với người khác thế nào đây.” Vừa nói lệ vừa rơi không dứt. Để làm vui lòng Vi Quy, Sở vương nói, ‘Tất cả là lỗi của tên Thái Ai Hầu. Nàng đừng buồn. Ta sẽ báo thù này cho nàng.” Sau đó Sở vương mang quân tấn công nước Thái. Thái Ai Hầu biết rằng không thể kháng cự và đã đầu hàng trong nhục nhã. Sở vương đã không tha cho hắn lần này và Thái Ai Hầu chết trong tù 9 năm sau đó.
Thái Hầu khi nhìn thấy sắc đẹp của Vi Quy đã nảy sinh tà niệm và đã thất lễ với nàng, việc đó đã gây ra cho hắn một bất hạnh đầu tiên khi bị bắt bởi Sở Vương. Nhưng hắn vẫn không nhận ra rằng chính tà niệm dâm đãng đã mang tới bất hạnh cho hắn. Thay vào đó, để trả thù hắn đã cố hết sức để khêu gợi tà niệm của Sở Vương và xúi giục tấn công nước Tức. Hắn đã không lường trước được rằng điều này cuối cùng lại khiến Sở Vương một lần nữa tấn công nước Thái để làm vui lòng Vi Quy. Điều này đưa hắn đến việc một lần nữa trở thành tù nhân của nước Sở và dẫn đến cái chết bất hạnh không thể tránh được. Có thể thấy rằng dù là sắc dục của bản thân hay khơi dậy tâm sắc dục của người khác, nó cũng sẽ đem đến những điều bất hạnh cho chính người đó. Cổ nhân có nói, “Thường là những kẻ háo sắc, nghĩ là điều đó đem lại cho họ cảm giác sung sướng, nhưng họ không biết rằng đó chỉ là những cảm giác nhất thời, tuy thế những khổ đau mà nó gây ra thì lại là trong cả một cuộc đời.” Thực sự đúng là như vậy.
Hãy xem những gì xảy ra với Tức Hầu. Vì những ân oán cá nhân, và tìm cách báo thù, hắn đã dẫn ba nước Sở, Thái, Tức rơi vào một cuộc chiến tranh. Và hắn cũng phải gánh chịu nỗi bất hạnh mất vợ. Sở vương vì tham sắc dục mà đi chiếm đoạt vợ của người khác. 15 năm sau khi lên ngôi, đã chết đột tử vì bạo bệnh. Có thể thấy, những vương hầu mê sắc thì tự họ gây ra đại họa cho mình. Người ta không nên ham mê sắc dục rồi trở nên mê lạc trong đó. Đối với người tu luyện, tất cả những ý niệm về sắc dục phải được tống khứ.
Cảm Ân
Dịch từ:
http://www.zhengjian.org/zj/articles/2009/9/24/61738.html
http://pureinsight.org/node/5863
KHÔNG CHUNG THỦY VÀ QUẢ BÁO ĐAU ĐỚN.
“Chung Thủy” là đức tính tốt đẹp nhất của con người. Từ cổ chí kim, người sống chung thủy được phước báo cuộc sống an vui, nghèo hay giầu thì gia đình vẫn ấm êm hạnh phúc. Bởi chung thủy giữ mình, chẳng khởi niệm tà dâm, nên Âm đức tích lũy sâu dày. Bởi Âm đức sâu dày nên lớp hào quang hộ thân sáng rỡ: Trong vô hình luôn được chúng quỷ thần kính ngưỡng và âm thầm hộ trì, khiến họa chẳng đến thân. Bởi chẳng tà dâm nên thần sắc tươi sáng: Hạnh đẹp từ trong tâm cảm ra, khiến ai gặp cũng tự nhiên sanh tâm cảm mến.
Mạt pháp thời nay, khi đạo đức xã hội ngày một xuống cấp, thế giới ngày một phẳng hơn; Nào tự do cá nhân, nào sống ảo, sống vội; Nào tình một giờ, nào tình một đêm… Cứ nhìn nơi nơi nhà nghỉ mọc như nấm sau mưa thì biết: Chung thủy trong cuộc sống hôm nay quả thật rất hiếm người!
Người đời chẳng biết rằng quả báo tội ngoại tình, tà dâm vô cùng kinh sợ: Vừa tổn phước, tổn thọ, vừa bị chư Quỷ thần phẫn nộ ghét khinh. Kinh khủng nhất là bị loài quỷ Hấp tinh đeo bám hút tinh khí; Khiến thần sắc hôn ám, cơ thể hôi tanh… Bởi vậy nên Tổ Ấn Quang bảo: “Người thời nay 10 người thì hết 9 chết vì sắc dục. Cực hiếm kẻ được hưởng đúng thọ mạng vốn có của mình.” Không chung thủy nó gây hại kinh khủng như thế đó!
Có muôn ngàn cách người ta phạm tà dâm, nhưng lại chỉ có một kết cục duy nhất mà ai cũng phải chịu: Cuộc sống trầm luân trong khổ hải; Gia đạo rối như nồi canh hẹ, chẳng một giây phút được an yên. Người khác vạn sự hanh thông, còn mình thì long đong lận đận, làm gì cũng nhiều chướng ngại…
Câu chuyện của một Phật tử gửi cho Tuệ Tâm sau đây là một điển hình. Mong người hữu duyên đọc được sanh tâm tỉnh ngộ: Nếu chưa phạm thì gắng giữ thân tâm thiện lương, chung thủy. Nếu lỡ phạm thì phát tâm sám hối. Rồi hoặc niệm Phật, hoặc tụng kinh, hoặc trì chú… Để sớm được tiêu tai chướng nghiệp và tự thay đổi số phận của chính mình. Để cuộc sống luôn được an vui. Để gia đình trở thành nơi bình yên theo đúng nghĩa vốn có của nó! Giầu nghèo gì cũng được, miễn vợ chồng con cái hàng ngày quây quần bên mâm cơm ấm cúng. Cuộc sống hạnh phúc thực ra chỉ đơn giản như thế mà thôi!
“Tôi thường đọc các bài viết của Tuệ Tâm trên mạng. Hôm nay xin gửi tới Tuệ Tâm câu chuyện về những sai lầm của bản thân tôi trong cuộc sống và tu tập. Mong câu chuyện về cuộc đời của tôi sẽ như một lời cảnh tỉnh cho người. Nguyện không ai bị lầm lạc như tôi. Nam Mô A Di Đà Phật!
Cuộc sống của tôi như đã thay đổi hoàn toàn từ tháng 02/2021 với một sự khởi đầu mới tu tập trong Chánh Pháp.
Tôi đã có duyên với đạo Phật từ những năm 2010. Lúc đó vì tâm trí bị rối loạn, tôi tìm trên mạng về cách để được an tâm. Một lần duyên may tôi nghe được những bài giảng Phật Pháp của một vị Thượng Tọa. Tâm trí tôi như được khai mở nên ngày nào cũng nghe Thầy giảng pháp. Sau đó tôi thực tập thiền quán trong một thời gian khá dài, đến tận năm 2018.
Thời gian này tôi cũng đi chùa, nghe Pháp và làm từ thiện như bao nhiêu Phật tử khác. Nhưng khi nhìn lại cả quá trình tu tập gần 10 năm, dường như tôi có tu mà không tiến. 10 năm chớp mắt trôi đi trong mê muội ấy, tôi có lẽ chỉ nắm bắt được một số kiến thức căn bản về Phật pháp và Thiền định. Tôi đã chấp chặt vào hình tướng trong tu tập, mà không hiểu vấn đề cốt lõi nhất là: Phải tu tâm dưỡng tính và tránh ác làm lành.
Tôi tham gia làm từ thiện nhưng lại quên không quan tâm chăm sóc bố đẻ; Thuận ở ngoài nhưng không hiếu kính với cha mẹ chồng. Tôi sân hận với người thân và đồng nghiệp đến nỗi: Có những mối quan hệ mà có lẽ không thể nào hàn gắn lại được nữa. Anh em cãi lộn nhau vì tiền, vì bất đồng quan điểm; Đồng nghiệp kinh rẻ, thị phi, nói xấu và hãm hại. Tôi đổ lỗi hết cho hoàn cảnh và mọi người. Các mối quan hệ xung quanh tôi toàn là sân hận, ghen tị, đố kỵ, phản bội… Mãi đến bây giờ tôi mới hiểu thế nào là “Vạn pháp duy tâm tạo”.
Trước đây, vì vô minh và chấp ngã, tôi đã gây ra không biết bao nhiêu ác nghiệp. Giờ nghĩ lại thân tâm thật hổ thẹn. Đôi lúc tôi thậm chí rùng mình, kinh hãi, vì những gì mình đã gây ra. Tôi có thể dễ dàng quát mắng con, đồng nghiệp, hay bất kỳ ai làm tôi không hài lòng. Tôi thường xuyên cãi vã với chồng; Thường khó chịu vì chồng không thể kiếm ra tiền và trút toàn bộ gánh nặng lên tôi.
Gia đình tôi đã trải qua những năm tháng sóng gió và mâu thuẫn kịch liệt. Thay vì yêu thương, chúng tôi lại dùng những từ ngữ gây tổn thương nhất dành cho nhau. Trong lòng tôi luôn chất chứa đầy những hận thù. Tôi oán hận mọi người bên gia đình nhà chồng, vì trước đây họ đã đối xử với tôi rất tệ bạc.
Trong suốt 20 năm chung sống, phần lớn thời gian tôi đã không giữ trọn đạo chung thủy. Khoảng 3 năm sau khi cưới tôi đã muốn thoát ra khỏi gia đình chồng. Nghĩ lại mới thấy mình quá non nớt, ngu dốt và dại dột: Vội khoác lên mình trách nhiệm làm dâu, làm vợ và làm mẹ, khi chưa được chuẩn bị đầy đủ về kiến thức và kinh nghiệm sống.
Khi cuộc sống trong gia đình chồng quá ngột ngạt: Bố mẹ chồng cay nghiệt, ác độc, chồng thì bất tài và vô dụng…Tôi đã tìm những mối quan hệ bên ngoài để giải tỏa phần nào những bức xúc, những uất hận trong lòng.
Bởi chỉ để giải tỏa nên tôi không hề có chút tình cảm nào với những người đàn ông này; Thậm chí sau đó tôi còn thấy ghê tởm họ và ghê tởm chính mình. Đã nhiều lần tôi muốn chấm dứt tất cả vì quá khổ đau và tuyệt vọng. Nhưng mỗi lần như thế, chồng lại tìm cách níu kéo. Cuộc sống vợ chồng tôi cứ dần dần trượt dốc không phanh như thế…
Tôi tìm đến đạo Phật như một cứu cánh khi tâm quá bấn loạn, nhưng lại không hiểu bản chất vấn đề là: Phải tự thay đổi, tu dưỡng đạo đức; Phải sống có trí tuệ và giữ dìn giới cấm của Phật. Có lẽ, cái thiện duyên với đạo Phật của tôi đã mở ra từ thời điểm đó. Nhưng tiếc là tôi đã không biết cách tu tập để thực sự được bình an.
Tôi còn nghĩ: Sau tất cả những gì mình đã làm, có lẽ nhân quả chờ để kiếp sau mình mới phải chịu. Mê muội như thế mà không biết rằng: Thực ra nhân quả vẫn luôn xảy ra từ 20 năm nay. Tôi luôn gặp xui xẻo, trắc trở trên con đường sự nghiệp mà không hiểu tại sao: Thất bại vô cớ, sếp không tin tưởng, đồng nghiệp ghen ghét… Mặc dù là người rất có năng lực nhưng trong công việc tôi luôn long đong lận đận. Mọi người xung quanh ghét bỏ, khinh miệt, từ những người thân trong gia đình đến cho đến đồng nghiệp.
Tôi vẫn dương dương tự đắc như thế cho đến một ngày: Tôi bị tai nạn ngay trước ngày tôi có một chuyến công tác quan trọng. Tiếp sau đó là những chuỗi ngày đau đớn, lo lắng và hoang mang. Bệnh tình dây dưa khiến tôi phải chữa trị nhiều nơi. Hết bệnh viện này tới bệnh viện khác, tốn kém mà chẳng đỡ là bao. Có nhiều đợt điều trị thật kinh hoàng, để lại cho tôi những đau đớn không tả xiết cả về thể xác lẫn tinh thần.
Các bác sĩ đều không hiểu tại sao tôi lại đau đớn đến như thế. Bởi các kết quả xét nghiệp cho thấy bệnh tình của tôi không quá nặng. Thực tế là tôi không thể đi lại hay ngồi bình thường được. Cơ thể luôn đau nhức như ngàn mũi kim châm khắp người.
Vì quá đau đớn và hoảng loạn, nên hễ ai mách ở đâu chữa được là tôi đều đến. Nhưng kết quả là gần như nơi nào tôi cũng bị lừa đảo, khiến tiền mất tật mang.
Đây âu cũng là nghiệp báo mà tôi phải đến ngày đền trả. Các bác sĩ cho dù có lương tâm cũng không thể chữa được nghiệp quả của tôi. Trong thời gian này tôi đã lờ mờ hiểu là quả báo do tội tà dâm – không chung thủy gây ra. Tuy thế nhưng tôi vẫn chưa biết phải làm gì để giải bớt nghiệp chướng. Ngoài việc trông chờ vào bác sĩ, thầy thuốc ra, tôi chẳng biết làm gì hơn.
Thậm chí, tôi còn mất niềm tin với đạo Phật. Vì tôi mê muội cho rằng: Dù có niệm Phật hay thiết tha cầu xin cũng chẳng có ông Phật nào tới cứu mình. Một người tội lỗi đầy mình, tâm sân hận tràn ngập như tôi, ai có thể cứu được kia chứ?! Điều tệ hại là vì tôi giỏi che dấu tội lỗi của mình. Vậy nên tôi luôn tỏ ra mình là người thanh cao và đạo đức.
Mê lầm mãi như thế cho đến một ngày tôi vô tình xem một video chia sẻ tu tập của một Phật tử. Căn lành trong tôi như trỗi dậy và dần dần lấy lại được niềm tin với Phật Pháp. Tôi liên tục lên các trang mạng tìm hiểu lại một lần nữa về luật nhân quả. Tôi đặc biệt tìm đọc các bài viết chia sẻ kinh nghiệm và giải thích của Phật pháp về quả báo tội tà dâm.
Tôi đọc say sưa những tấm gương, câu chuyện về quả báo tội thiếu thủy chung. Rồi một hôm chợt nhận ra rằng: Nhân quả đã thực sự đến với mình; Rằng bản thân đã tiêu hết phước báu mà không hề biết. Nếu không tu tập và tạo phước lành, sau khi chết chắc chắn tôi sẽ bị đọa vào ba đường ác, không biết có ngày nào ra khỏi.
Tôi quyết tâm tu tập, bắt đầu bằng đọc và nghiên cứu kinh điển. Tôi đặt ra thời khóa tu 2 lần một ngày: Tụng kinh Địa Tạng, niệm Phật, ăn chay và không ngừng sám hối tội lỗi. Dần dần tôi hiểu ra rất nhiều điều từ những lời dạy của Đức Phật và của các sư thầy, sư cô. Những quả báo mà tôi phải gánh chịu là do đã mắc tội tà dâm; Là do bất hiếu với cha mẹ chồng; Do khẩu nghiệp nặng nề và tâm sân hận chiêu cảm mà nên.
Thời gian đầu tu tập, tôi gặp rất nhiều chướng ngại mà trong đạo Phật cũng gọi là ma chướng: Bị ốm nặng, đêm gặp ác mộng, gặp ma, quỷ dữ. Ngoài ta tôi còn liên tục bị bóng đè, thật đáng sợ …Nhưng tôi vẫn quyết tâm duy trì tu tập đúng thời khóa, tính tấn sửa đổi bản thân.
Tôi đã dần tìm lại được trạng thái bình an của thân tâm, không còn cáu giận, oán hận nữa. Và thật kỳ lạ: Không khí gia đình tôi đã lắng xuống, công việc tiến triển tốt đẹp; Mọi người bắt đầu có thiện cảm với tôi hơn. Bệnh tật tuy chưa khỏi nhưng có dấu hiệu thuyên giảm.
Mục đích tu tập của tôi là ăn năn hối lỗi để giảm bớt nghiệp chướng và tìm lại sự cân bằng trong cuộc sống. Tâm tôi tuyệt chẳng còn không mong cầu phước hữu lậu như may mắn hay tiền bạc. Có lẽ đó là quả lành tự nhiên mà Tam Bảo từ bi đã gia bị cho tôi.
Tôi can đảm viết ra những lời này như một lời sám hối với đại chúng. Mong mọi người lấy trường hợp của tôi như một bài học để tránh dữ làm lành. Hãy tu tập ngay từ bây giờ và hãy sống thật giản dị, biết kiệm phước. Nhân quả không chừa một ai và họa phước thường chẳng ai biết trước. Thực tế, phước đức là thứ chúng ta không thể nhìn thấy được và khả năng của con người là hữu hạn.
Phật dạy: “Được thân người rất khó”. Vậy nên chúng ta hãy tận dụng kiếp này để tu tập theo lời Phật dạy, để cuộc sống được an vui. Một mai bỏ thân giả tạm này, vãng sanh về Tây Phương Tịnh Độ, vĩnh viễn ra khỏi sanh tử luân hồi. Xin cầu nguyện mọi người, mọi chúng sinh luôn được an lành trong Chánh Pháp.
(Phật tử ẩn danh)
____________________________
🙏Lời kết:
Tuệ Tâm đăng gần như nguyên văn bài viết của Phật tử đề nghị ẩn danh. Nguyện bạn đọc hữu duyên thức tỉnh mà làm lành lánh ác, để cuộc sống được an yên. Trên đầu ba thước có Thần minh, dù bạn tin hay không tin sự thật vốn là như thế. Một niệm thiện ác ta khởi trong tâm, miệng chưa nói mà quỷ thần đã rõ biết. Nếu là niệm thiện tất ắt họ hoan hỉ hộ trì, nếu là niệm ác tất khinh ghét trách phạt.
Hòa Thượng Tuyên Hóa bảo đại ý: “Nếu làm thiện mà âm thầm, không muốn ai biết, ấy là đại thiện. Nếu làm ác mà không muốn người hay, ấy là đại ác.”. Cổ nhân dạy: “Vạn ác dâm vi thủ”, nghĩa là tà dâm đứng đầu muôn việc ác. Làm việc cực ác mà bên ngoài tỏ ra thanh cao đạo đức, ấy gọi là: “Cùng hung cực ác”. Mà kẻ cùng hung cực ác, quả báo sẽ đến vô cùng nhanh và thảm khốc! Chịu khổ báo xong tất sẽ lấy Địa ngục làm nhà trong muôn kiếp chẳng có ngày ra.
Đọc câu chuyện này, ta mới thấy lòng Từ vô biên của Tam Bảo. Chúng sanh dù tội khổ, dù làm ác đến thế nào đi chăng nữa… Chỉ cần một niệm chân sám hối khởi lên, không ai không được rủ lòng từ gia bị!
Nguyện công đức cảnh tỉnh người xin hồi hướng cho tác giả sớm lìa khổ được vui. Nam mô A Di Đà Phật!
Tác giả: Tuệ Tâm
(Nguồn: Kinh Nghiệm Phật Học)
3 KIẾP NGƯỜI, 10 KIẾP THÚ
Tôi là một người xuất gia. Một buổi tối trong lúc ngồi thiền nhập định, tôi đã nhớ lại và chứng thực những kiếp chuyển sinh của mình trong 600 năm trước. Nay xin được kể lại.
600 năm trước, tôi cũng từng là một tỳ kheo xuất gia. Tôi xuất gia năm 20 tuổi, từng thọ đại giới Tam Đường, tu hành hơn 50 năm. Trong quá trình tu hành học Phật đã làm không ít việc thiện, việc lành. Nhưng dù tu hành theo Phật, trong tâm vẫn còn tham luyến chuyện thế tục, ham muốn tận hưởng phúc báo nơi cõi người, cuối cùng không những không thoát ly khỏi lục đạo luân hồi, trái lại còn đọa lạc trong ba nẻo ác mà chịu khổ.
Tôi sau khi từ kiếp tỳ kheo chết đi, chuyển sinh vào một gia đình tài chủ giàu có, lớn lên trở thành một công tử bột, suốt ngày tận hưởng cuộc sống ăn chơi rượu chè. Bên cạnh có 8 người hầu nữ, tuy tôi không háo sắc, nhưng cái tâm tham danh, tham tài rất là nặng, đã gieo không ít ác nghiệp.
Một đời giàu sang này sau khi chết đi, lại chuyển sinh vào một gia đình quan lại. Sau khi trưởng thành, tôi đã làm tướng quân thống lĩnh binh mã. Lúc đó tôi uy phong lẫm liệt, cần gì có nấy, vinh hoa phú quý, sơn hào hải vị hưởng mãi không hết, cả ngày đắm chìm trong cuộc sống ăn chơi rượu chè. Bởi vì ăn, uống, chơi bời, hưởng lạc mà một lần nữa lại tạo nên ác nghiệp. Đặc biệt là đã từng dẫn binh giết chết không ít người, chém rơi đầu người ta, vứt xác xuống sông. Khi binh sĩ đối phương lẩn trốn trong bụi cỏ đều phải tìm kiếm rồi lôi ra giết chết cho bằng được, vì vậy mà kết hạ vô số oán duyên cho những đời sau.
Sau khi tôi làm tướng quân chết đi, phải 3 lần chuyển sinh thành loài ếch nhái. Bởi vì chặt mất đầu người ta, vậy nên biến thành loài ếch không có cổ. Giết người ném xác xuống sông, khi tôi biến thành ếch bị gậy đập, câu móc, chết lật bụng trên mặt nước, hôi thối rữa nát, thậm chí còn chịu cái khổ bị người ta bắt giết, rút gân lột da để hoàn trả nghiệp báo đời trước. Sau khi làm 3 đời ếch nhái, tôi lại chuyển sinh thành gà rừng 4 đời liên tiếp bị người ta bắt giết, để hoàn trả món nợ khi tôi thân còn là tướng quân đã chỉ huy binh sĩ giết chết những người ẩn núp trong bụi cỏ.
Khi tôi làm công tử, ham muốn hưởng thụ lạc thú ăn uống, cả ngày ăn những món ngon, cay, vậy nên chuyển sinh thành gà rừng chịu cái khổ bị giáo đâm, đao chém, hầm, nấu, xào, luộc để hoàn trả nợ nghiệp đời trước.
Sau khi 4 kiếp làm gà rừng trả nghiệp báo rồi chết đi, lại chuyển sinh thành heo, liên tục trong 3 kiếp. Đây chính là ác nghiệp vào đời tôi còn làm công tử giàu sang, siêng ăn biếng làm, ăn không ngồi rồi, cứ mãi thích ăn thịt, đành phải làm heo để hoàn trả. Biến thành heo ăn những đồ dư thừa, ôi thiu, bị roi vọt đánh đập chịu không nổi, còn phải chịu nghìn dao róc thịt để hoàn trả nghiệp báo của hai kiếp người tham hưởng lộc ăn.
600 năm … Khoảng thời gian quý báu biết bao, cứ như vậy mà mê mờ trôi đi, làm sao không đau lòng?
Lúc đó, khi nhìn thấy các kiếp sống luân hồi của mình, tôi đã khóc rất thương tâm mặc dù tôi vốn là một người rất khó rơi lệ. Lúc đó tôi nghĩ, tại sao tôi lại tham lam đến như vậy? Bởi một chữ tham, một niệm sai khác lúc lâm chung nên phải rơi vào ba nẻo ác đến 10 kiếp. Điều này sao tôi có thể không đau lòng hối hận cho được? 600 năm … Khoảng thời gian quý báu biết bao, cứ như vậy mà mê mờ trôi đi, làm sao không đau lòng?
Tôi từ một người vốn không tin vào bất cứ quỷ Thần nào, giờ đã trở thành một người tin vào nhân quả, hơn nữa lại còn thấy được quả báo luân hồi của mình một cách chân thực.
Một đời tỳ kheo, đắc được phúc báo trong hai đời người, không biết hành thiện tích đức, trái lại gieo phải vô số ác nhân, nên phải luân hồi 10 kiếp vào ba nẻo ác. Phải chịu quả báo cực kỳ đau đớn, hoàn trả xong ác nghiệp mới có thể chuyển sinh thành người – đây chính là nhân quả không hề sai chạy dù chỉ là một đường tơ kẽ tóc. Có người sẽ hỏi, tại sao không luân hồi vào cõi quỷ đói, địa ngục chịu khổ? Đây có lẽ là một ân huệ có được nhờ việc tu hành theo Phật ở đời trước của tôi.
(Tiểu Thiện dịch )
Lạm bàn :
Nhân quả trong câu chuyện này rất tinh tế, bạn để ý kĩ sẽ thấy nhiều điều thú vị.
Thứ nhất: Trong kinh , Đức Phật có lần dạy về những việc thiện nhưng đem lại quả báo xấu, đó là : Ham nghiên cứu, học hỏi kinh điển vì muốn tranh hơn thua, giữ giới vì cầu lợi dưỡng (đối với người xuất gia), bố thí để muốn chi phối người khác, và thiền định để cầu phước báo của cõi trời Vô Sắc (kinh Đại Bát Niết Bàn). Nói chung, đó là tạo các thiện nghiệp, nhưng xuất phát từ tâm ham cầu những danh – lợi – tiền tài – dục lạc thế gian…, thế nên vào thời kì đầu, phước báo trổ ra theo mong muốn, được hưởng danh lợi, dục lạc… nhưng thiện tâm thì chẳng còn, bị lợi danh, bị sự hưởng thụ vùi lấp nên tạo đủ loại tội lỗi. Chẳng phải ta vẫn luôn thường gặp hạng người này sao : phước rất lớn, tiền tài, danh vọng, quyền lực đủ cả, nhưng lại chỉ sống ích kỉ, tạo đủ thứ tội. Thế rồi, khi phước đã hết, thì quả báo ập tới vô cùng thê thảm và lâu dài. Trong câu chuyện này là 3 kiếp làm ếch, 4 kiếp gà rừng và 3 kiếp làm heo, bị giết mổ đau đớn nhiều lần. Tất cả chỉ vì lúc ban đầu làm các việc thiện để cầu quả báo danh lợi, tài sắc…nơi thế gian. Vậy nên, đệ tử Phật ngay từ đầu phải hiểu rõ điều này, đó là dù tu huệ hay tu phước , đều phải cầu thoát ly khỏi luân hồi sinh tử này, hoặc cầu vãng sinh Tịnh Độ, hoặc cầu đạt đến Thánh quả A La Hán, cầu Phật Quả Vô Thượng. Chớ nên dại dột mong cầu những niềm vui sướng mong manh, tạm bợ của luân hồi sinh tử như ái tình, dâm dục, dung nhan, tiền tài, quyền lực, danh vọng.
Thứ hai: đó là vấn đề thời gian của quả báo, nhiều người luôn thắc mắc vì sao thấy những người ác mà chắng bị quả báo ? Đơn giản vì phước người đó chưa hết, chừng nào phước hết, quả báo của các việc làm xấu ác mới trổ ra được, có khi vài chục năm quả báo mới thấy, có khi vài kiếp sau mới thấy.
Trong chuyện này, kiếp đầu tiên ông làm tỳ kheo tu hành 50 năm, tạo không ít việc thiện. Phước báo đó khiến 2 kiếp sau ông luôn được sung sướng, kiếp đầu làm công tử nhà giàu, ông toàn ăn chơi, lười biếng, háo danh sát sinh… nhưng mọi người xung quanh vẫn thấy ông chẳng bị quả báo gì cả, thậm chí qua kiếp sau vẫn được làm tướng quân, quyền lực, tài sản dư thừa. Đơn giản vì phước của 50 năm tu hành, tích phúc trong kiếp trước chưa hết, khi phước đó hết rồi, ông lập tức bị đọa xuống làm súc sinh, bị giết mổ trong nhiều kiếp liên tiếp. Cũng may, ông có duyên với Phật Pháp, từng lễ kính Phật, phụng sự Tam Bảo ( việc đương nhiên của tỳ kheo) nên chỉ bị 10 kiếp súc sinh, chứ nếu không, có thể ông còn bị xuống địa ngục ngàn vạn năm, bị làm thân súc sinh cả trăm ngàn lần chứ không ít. Thế nên, suy xét nhân quả luôn phải xét trên thời gian lâu xa nhiều kiếp, không nên nhìn chuyện vài năm, vài chục năm mà võ đoán.
( Quang Tử)
https://www.youtube.com/watch?v=6P6bxT7zpWw