Vì Sao Có Người Chết Hơn 49 Ngày Vẫn Chưa Đầu Thai?‏

Vì Sao Có Người Chết Hơn 49 Ngày Vẫn Chưa Đầu Thai?‏Chúng sanh sai khác với Chư Phật, Bồ-Tát là ở chỗ nào? Chư Phật, Bồ-Tát biết, biết chúng sanh từ đâu đến và chết rồi sẽ về đâu, còn phàm phu thì không biết, không hiểu được sanh tử từ đâu đến và chết sẽ đi về đâu, cho nên rất là sợ cái chết.

Chư Phật, Bồ-Tát thì biết rất rõ ràng, ở nơi này chết rồi đâu phải là chết, là xả bỏ cái thân này thôi. Thân không phải là ta, thân giống như bộ quần áo mà thôi, y phục bị rách, bị dơ, bị hư rồi thì hãy cỡi nó ra đi, bộ quần áo này đã chết rồi, không cần nữa rồi, phải thay cái khác mới hơn, không có chết gì cả.

Vậy thì các vị đều hiểu được sáu đường luân hồi? Cái thân của bạn xả bỏ đi rồi, thông thường mà nói sau bốn mươi chín ngày bạn lại được một cái thân thể mới. Tuyệt đại đa số bốn mươi chín ngày là họ đi đầu thai rồi. Vậy thì trong bốn mươi chín ngày này, thân trung ấm cũng có tâm địa thiện lương, còn người đại thiện đại ác họ không phải trải qua bốn mươi chín ngày, người đại thiện đại ác không có trung ấm.

Trong kinh Phật có nói rất rõ: Người đại thiện vừa mới tắt thở thì lập tức sẽ sanh thiên ngay, không có trung ấm, còn người đại ác chết sẽ đọa địa ngục ngay, địa ngục vô gián, lập tức đọa ngay. Còn hạng tiểu thiện tiểu ác thì còn phải gặp mặt những phán quan, Diêm Vương.

Đầu thai trong nhà Phật gọi là vãng sanh, thời gian dài hay ngắn không có nhất định, nhưng thường thì dài nhất là bốn mươi chín ngày, trong bảy tuần đại khái là đi đầu thai, lại thay một cái thân thể khác. Người có tâm hành thiện thì càng đổi càng được thân đẹp, người có tâm hành bất thiện, có tâm tạo ác, thì càng đổi thân họ càng kém hơn, đổi thành thân súc sanh, đổi thành thân ngạ quỷ, kém hơn so với thân người.

Tuyệt đại đa số trong bốn mươi chín ngày là đi chuyển kiếp rồi, nhưng không hiểu được là bị luân hồi vào đường nào? Đại đa số là vậy. Nhưng cũng có số ít trong bốn mươi chín ngày vẫn chưa đầu thai, có không ít số đó, thậm chí đến mấy năm, đến mười mấy năm vẫn chưa có đầu thai, đều ở trong tình trạng trung ấm. Có đó!

Vậy hạng người này là người nào? Là những người rất chấp trước họ vẫn chưa đi đầu thai. Đặc biệt người chấp cái thân thể này, chúng ta thường nói là giữ cái thây ma, họ vẫn chưa có đầu thai. Họ không rời bỏ nổi cái thân này. Loại ma như vậy phần nhiều như thế nào? Chúng sống ở trong phần mộ. Còn nữa… Ví dụ như đối với nhà cửa mà họ không nỡ bỏ thì thường họ cũng khó đi đầu thai, còn căn nhà đó thì biến thành “Nhà Ma”.

Trích HT Tịnh Không Khai Thị Lúc Lâm Chung

Vì Sao Người Mới Mất Không Nên Đụng Vào Thân Họ?‏

Vì Sao Người Mới Mất Không Nên Đụng Vào Thân Họ?‏Sau khi thần thức rời khỏi thân xác rồi thì họ hoàn toàn không còn cảm giác gì, nhưng lúc họ vừa mới rời khỏi thì có. Cho nên lúc này là lúc quyết định.

Xưa kia chư vị Đại Đức Tổ Sư có dạy chúng ta khi giúp các vị liên hữu trợ niệm vãng sanh điều đặc biệt phải chú ý không được chạm vào người của họ, không chỉ là không được chạm vào cơ thể mà ngay cả giường chiếu của họ cũng không được đụng vào, vì lúc này họ có đau khổ, khi họ đau khổ họ sẽ sanh tâm sân hận, sanh tâm sân hận sẽ gây bất lợi cho họ.

Vậy người niệm Phật khi dấy khởi tâm sân hận thì coi như họ cắt đứt duyên vãng sanh rồi. Ở con người bình thường sanh tâm sân hận, mình phải xem nghiệp lực của họ, nghiệp chướng nặng họ sẽ đọa vào địa ngục. Cho dù nghiệp chướng không nặng đi nữa, thì họ cũng sẽ đầu thai vào loài súc sanh. Họ đầu thai vào loài gì trong đường súc sanh? Loài rắn độc, loài thú dữ, họ sanh vào loại này. Vì tâm sân mà đi đầu thai.

Cho nên trong tám tiếng đồng hồ khi vừa chết, nhất định không được đụng vào người của họ, tốt nhất là sau mười hai đến mười bốn tiếng đồng hồ, lúc đó mới hơi an toàn. Sau đó bạn có thể thay quần áo cho họ, nhập liệm họ. Vì sau khi con người tắt thở, thần thức chưa có rời khỏi ngay, bạn phải hiểu cái lý này. Nhưng nếu thật sự niệm Phật vãng sanh thì không có thân trung ấm.

Việc này ở trong kinh, đức Phật có nói rõ, có ba hạng người không có thân trung ấm. Tắt thở là đi ngay:

– Thứ nhất là người niệm Phật, người vãng sanh vừa tắt thở thì liền sang thế giới Cực Lạc ngay.

– Thứ hai là được sanh thiên, phước trời rất lớn, họ không có trung ấm, tắt thở rồi họ sanh thiên ngay.

– Thứ ba là đọa địa ngục, đọa địa ngục không có trung ấm, khi vừa tắt thở thì lập tức đọa địa ngục ngay.

Ba hạng người này, ngoài ra tất cả đều có trung ấm. Cái khổ của địa ngục đó không biết là nghiêm trọng biết bao nhiêu so với tứ đại phân tán. Cho nên khổ nhỏ họ không nhận, họ lại không nhận nó mà để đi nhận khổ lớn!

Trích HT Tịnh Không Khai Thị Lúc Lâm Chung

Phương Pháp Và Thời Khóa Tu Tập [Video]

Phương Pháp Và Thời Khóa Tu TậpĐối với hành giả mới tu tập theo pháp môn Tịnh Độ, các thắc mắc về phương pháp hành trì cũng như cách thức tu tập như thế nào cho hiệu quả, hoặc hồi hướng ra sao sau mỗi thời khóa là những câu hỏi mang nhiều ưu tư nhất. Đồng cảm với điều này nên Đại đức Thích Trí Huệ đã giảng giải rất cụ thể và dễ hiểu để chư vị đồng tu có thể hành trì theo phương thức niệm Phật tại gia cũng như khi cộng tu nhằm đạt được lợi ích thiết thực nhất. Đây là một bài pháp rất hay và ý nghĩa dành cho người tu Tịnh nghiệp.

Đại đức giảng sư: Thích Trí Huệ đọc tiếp ➝

Gia Quyến Cần Phải Làm Gì Khi Người Thân Lúc Lâm Chung Bị Oan Gia Trái Chủ Đến Dụ Dỗ?‏

Gia Quyến Cần Phải Làm Gì Khi Người Thân Lúc Lâm Chung Bị Oan Gia Trái Chủ Đến Dụ Dỗ?‏Lúc con người sắp chết, tất cả nghiệp thiện ác mà họ đã tạo trong đời lúc này đây thảy đều hiện ra cả. Cho nên chúng ta thấy có rất nhiều người bệnh trong trạng thái sắp chết, hoặc trước khi họ lâm chung bốn-năm ngày, hoặc là một tuần, lúc đó đã có hiện tượng này, họ nhìn thấy có rất nhiều người nhà, thân quyến và nói là những người này đã đến, đã ở ngoài cửa, tôi đã nhìn thấy họ rồi. Những người mà họ nói đều là người thân quyến thuộc đã qua đời…

Trong kinh Địa-Tạng nói rất rõ ràng, đó là cảnh âm hiện ra! Cảnh giới này rất là xấu! Vậy đó có phải là người thân quyến thuộc của họ không? Không phải. Mà đó là oán thân trái chủ của họ biến thành người thân quyến thuộc của họ đến để dụ dỗ họ, đến để dắt họ đi. Sau khi dắt đi rồi thì họ sẽ tính sổ, sẽ báo thù.

Những sự kiện này đã có nói trong kinh Địa-Tạng. Hễ gặp hiện tượng này bạn lành có ở bên cạnh nên lập tức cảnh tỉnh họ:

– Đừng để ý đến, cứ mắc kệ chúng, bất kể đó là ai.

Hãy cảnh tỉnh họ:

– Đừng để ý đến chúng cứ chuyên tâm niệm Phật.

Họ vừa chuyển ý niệm thì cái cảnh giới đó liền biến mất. Cho nên khai thị khi lâm chung chính là câu như vậy.

Lúc bấy giờ không được tụng kinh, vì lời kinh quá dài, mình càng tụng thì đầu óc họ càng rối loạn, vậy là tiêu rồi!… Cũng đừng nói thêm một lời nào khác. Chỉ cần nói một câu:

– Nếu thấy cái gì thì cũng cứ mặc kệ đừng để ý đến. Cứ nhất tâm niệm Phật, cầu sanh Tịnh-Độ. Nếu đức Phật A-Di-Đà có đến thì hãy theo Ngài đi, còn nếu không phải đức Phật A-Di-Đà thì cho dù là chư Phật, Bồ Tát nào cũng mặc kệ, cũng đều đừng để ý đến.

Khi lâm chung có khai thị chỉ là mấy câu như vậy. Canh người bệnh phải canh mấy ngày chỉ nói một câu này, ngày đêm đừng để gián đoạn. Lúc nào cũng phải cảnh tỉnh họ giữ gìn chánh niệm cho họ. Cho nên người được vậy thì có phúc báu, có được thiện tri thức bên cạnh nhắc nhở, đánh tan vọng niệm của họ, đánh dẹp lời dụ dỗ của oán thân trái chủ, giúp cho họ đề khởi chánh niệm, cùng niệm Phật theo mọi người.

Đến lúc mà họ niệm không được, lúc mà cơ thể suy yếu họ có thể nghe được hoặc là chúng ta thấy môi họ còn mấp máy, điều này quan trọng. Khi lâm chung có khai thị thì nói câu này, đừng nên nói cái khác, nói cái khác họ nghe không vô. Phải giúp họ chánh niệm cho rõ ràng.

Chánh niệm là gì?… “Là nhất tâm chuyên niệm đức Phật A-Di-Đà”… Nhất định đừng để bị cảnh giới của cõi âm này hiện ra làm rối loạn.

Trích Hoà thượng Tịnh Không Khai Thị Lúc Lâm Chung