Dùng Uy Quyền Ức Hiếp Người Bị Oán Gia Đeo Bám Đòi Nợ Suốt 500 NămĐây là một câu chuyện có thật xảy ra vào triều Nguyên, bởi ảnh hưởng chấn động vào thời bấy giờ, vậy nên đã được ghi vào trong “Liệt Nữ truyện” giống như sử ký vậy.

Nhân vật chính là một người con gái nhà nghèo vùng Sở Châu, tên là Đậu Nga. Mẹ nàng mất khi nàng còn nhỏ, cha nàng là Đậu Thiên Chương không có tiền trả nợ, lại vội lên kinh dự thi, không có tiền lộ phí, liền bán nàng cho 1 bà góa là Thái Bà làm con dâu nhỏ (tức là con dâu mua từ lúc nhỏ, khi lớn lên phải làm vợ con trai người mua).

Đậu Nga tới nhà họ Thái chưa được 2 năm, thì cậu con trai họ Thái bị bệnh mất, chỉ còn nàng và bà góa họ Thái sống nương tựa vào nhau. Trương Lư Nhi là 1 tên lưu manh ở Sở Châu, cùng với bố là Trương Lão Nhi thấy nhà họ Thái chỉ có 2 người phụ nữ, liền đến ở lỳ đó, rồi ép lão bà lấy Trương Lão Nhi. Thái Bà thế cô, đành ưng chịu. Trương Lư Nhi lại ép Đậu Nga thành thân với hắn. Đậu Nga cương quyết cự tuyệt và chửi rủa hắn thậm tệ. Trương Lư Nhi căm tức, liền nghĩ kế trả thù.

Mấy hôm sau, Thái Bà bị ốm, sai Đậu Nga nấu cháo. Trương Lưu Nhi lén bỏ thuốc độc vào trong bát cháo, rắp tâm giết chết Thái Bà rồi sẽ ép buộc Đậu Nga. Đậu Nga bưng cháo cho Thái Bà, bỗng Thái Bà thấy buồn nôn, không muốn ăn nữa và chuyển bát cháo cho Trương Lão Nhi ăn. Trương Lão Nhi trúng độc, lăn lộn dưới đất rồi tắt thở.

Trương Lư Nhi đã đổ tội đầu độc cho Đậu Nga, bắt nàng giải lên quan cai trị Sở Châu. Tri phủ Sở Châu là Đào Ngột, một viên quan nổi tiếng tham nhũng, nhận tiền đút lót của Trương Lư Nhi, bắt Đậu Nga ra thẩm vấn, ép nàng nhận tội đầu độc. Đậu Nga bị đánh đập chết đi sống lại, nhất định không chịu nhận tội. Đào Ngột biết Đậu Nga rất hiếu thuận với Thái Bà, liền đem Thái Bà ra đánh đập trước mắt Đậu Nga. Đậu Nga thương Thái Bà tuổi già, không chịu nổi cực hình, đành chịu nỗi oan mà nhận tội. Tên tham quan Đào Ngột đã đã dùng mọi thủ đoạn ép được cung, liền khép nàng vào tội chết, giải nàng ra pháp trường xử tử.

Trong chuyện có một màn cảm động lòng người sâu sắc, Đậu Nga trước khi bị hành hình đã phát ra ba lời thề như đinh đóng cột với quan giám trảm: 1. Nếu tôi bị oan, thì “đao chém qua đầu một giọt máu nóng cũng sẽ không rơi xuống đất mà sẽ bắn lên trên dải lụa trắng kia”; 2. Nếu tôi bị oan, thì “sau khi thân chết, trời sẽ giáng tuyết dày ba thước, đắp lên thi thể tôi”; 3. Nếu như tôi bị oan, sau khi tôi chết thì “từ giờ trở đi, Sở Châu này sẽ hạn hán trong suốt 3 năm liền”.

Lời thề của Đậu Nga ngay sau đó đều đã ứng nghiệm: Máu bắn lên dải lụa trắng, tuyết rơi tháng 6, vùng Sở Châu đại hạn 3 năm.

Nhưng chuyện còn chưa kết thúc, chính là đã ứng với “oan có đầu nợ có chủ”. Thái thú Đào Ngột khi đó là vì đã nhận hối lộ rất lớn mới xét xử sai vụ án oan này, vậy nên Đậu Nga đời đời kiếp kiếp đều không buông tha ông ta.

Trước hết là sau khi thái thú Đào Ngột triều Nguyên chết đã phải vào địa ngục chịu cực hình bào cách (dùng sắt nung đỏ đốt da người) vô số lần; vào đời nhà Minh, nhà Thanh lại chuyển sinh thành súc sinh bị giết mấy trăm lần. Những điều này đều quá xa xôi và mơ hồ đối với chúng ta, điều thú vị và cảnh tỉnh người đời nhất chính là, vụ án oan này vẫn kéo dài mãi tận đến ngày hôm nay, Đậu Nga đòi món nợ với ông ta cũng kéo dài mãi đến tận ngày hôm nay. Đào Ngột cuối cùng cũng phải nhận lấy báo ứng đáng có trong dòng chảy luân hồi này.

CÒN PHÍA DƯỚI ĐÂY CHÍNH LÀ CÂU CHUYỆN LUÂN HỒI BÁO OÁN CỦA ĐẬU NGA ĐỐI VỚI THÁI THÚ ĐÀO NGỘT NGAY TRONG ĐỜI NÀY:

Cô Trương hiện nay cư ngụ ở Los Angeles, nguyên quán là người thành phố Đài Bắc, Đài Loan, trong gia tộc của cô đã xảy ra một chuyện vô cùng quái dị. Ông cố, ông nội và người bố của cô Trương đều mất đúng vào ngày sinh nhật 36 tuổi. Mãi cho đến đời thứ 5 này, tất cả người con trai cả trong nhà cô đều không có cách nào tránh khỏi vận mệnh bi thảm phải rời bỏ thế gian ngay khi vừa mới bước sang tuổi 36 như vậy.

Còn những người con gái cả trong nhà cô, bà cô của cô lại mất đúng vào ngày sinh nhật 34 tuổi. Sự việc quái gở này, mẹ của cô Trương tuy biết được, nhưng cứ mãi không có dám nói với cô, sợ rằng cô biết được rồi sẽ không chịu, bởi vì cô Trương cũng là con gái lớn. Vào năm khi cô Trương được 33 tuổi, cô đã có ba người con trai. Đến tháng 5 năm đó, cô phát hiện mình lại mang thai, thời gian sinh dự tính sẽ là vào ngày sinh nhật 34 tuổi của cô.

Khi cô Trương mang thai đứa trẻ này có một số hiện tượng rất kỳ quái. Thứ nhất, khó chịu đến nỗi cứ phải đập người vào tường. Thứ hai, những lúc ốm nghén, cần phải bảo chồng và ba đứa con trai đánh vào người cô thì cô mới cảm thấy dễ chịu hơn; hơn nữa vào ban đêm cần phải ra sức mà đánh, thì mới có thể vượt qua được.

Nếu như chồng cô và con trai cô không muốn đánh cô, cô liền sẽ tức giận họ. Đây là hiện tượng mà những lần mang thai trước đó đều chưa từng có. Thật ra cô nào biết được, đứa con thứ tư mà cô mang này, chính là chủ nợ oan nghiệt từ đời trước: Đậu Nga.

Mẹ của cô Trương có một người bạn là một vị cao tăng. Một lần vị cao tăng này đi đến nhà nhìn thấy cô Trương, ông sửng sốt rồi thở dài, nhưng cũng không dám nói rõ sự thật với cô.

Khi cô Trương mang thai được 6 tháng, có một hôm mẹ của cô muốn ăn bánh cuộn và muốn cô đi mua. Thế là cô Trương liền đi đến một nhà hàng ở thành phố Đài Bắc để mua, khi về cô đã đi lên một chiếc xe bus. Sau khi lên xe, mọi người trên xe tuy đều nhìn thấy cô là một thai phụ đang mang một cái bụng bầu to tướng, những lại không có một ai nguyện ý nhường chỗ cho cô; thậm chí có người còn nhắm mắt lại, như thể không nhìn thấy.

Cô Trương cứ đứng mãi như vậy trong suốt cả chặng đường. Bỗng nhiên, chiếc xe đụng phải một vật nặng, xe thắng gấp khiến cô bị ngã, và sau đó được đưa đến bệnh viện. Buổi tối hôm đó, cô cảm thấy bụng rất đau, và cuối cùng phải sinh non đứa con này. Đứa trẻ tuy là sinh non, rất nhỏ bé nhưng có thể thấy là một bé trai vô cùng dễ thương. Bác sĩ nói, đứa bé này sinh non, chỉ có thể cố gắng hết sức, không biết có sống được không, mong cô đừng hy vọng quá lớn.

Mấy ngày sau, bác sĩ nói với cô Trương rằng cô có thể về nhà trước, đứa trẻ cần phải ở lại bệnh viện để tiếp tục chăm sóc theo dõi. Vào đêm đúng ngày đầy tháng của đứa trẻ, cô đã gặp một cơn ác mộng. Cô mơ thấy đứa bé kéo lấy người cô, cô cũng kéo lấy nó, bỗng nhiên tay của cô buông ra, mặt của đứa bé liền trở nên đen thui. Mơ đến đây cô giật mình tỉnh dậy, thấy rằng giấc mơ này là một điềm gở, liền bảo chồng gọi điện thoại cho bệnh viện, hỏi thăm xem đứa trẻ thế nào rồi. Lúc đó là 3h sáng, chồng cô vốn dĩ không muốn gọi, nhưng cô cứ năn nỉ nên đành phải gọi cho bệnh viện.

Lúc này vừa khéo bệnh viện lại gọi điện đến, nói đứa bé đã mất lúc 3h sáng. Cô Trương hay tin, bắt đầu òa khóc. Khoảng hơn 6h sáng hôm đó, vị cao tăng kia ở Đài Trung đã bắt xe đến nhà họ. Vừa bước vào nhà, cao tăng đã nói với mẹ của cô Trương rằng: “Xin được chúc mừng bà”. Người mẹ không nén được tức giận, lòng nghĩ, đứa cháu vừa mới mất, làm sao có thể nói chúc mừng tôi đây? Vị cao tăng nói: “Đứa bé có phải là mất vào lúc 3h sáng hay không?” Chồng cô Trương kinh ngạc hỏi: “Sao ông lại biết được vậy?” Người xuất gia lúc này mới nói rõ ra ngọn nguồn.

Thì ra, khoảng 12h tối hôm qua, đứa trẻ đã đến chào tạm biệt vị cao tăng. Đứa trẻ nói: “Tôi vốn dĩ muốn mang cô ta (chỉ cô Trương) đi theo, nhưng bây giờ không cách nào mang cô ta đi được nữa. Bởi vì, thứ nhất, cô ta rất hiếu thuận đối với mẹ. Mẹ cô ấy muốn ăn bánh, cô ta đã không ngại vất vả mà vác theo cái bụng bầu to tướng đi mua giúp mẹ . Hơn nữa lại gặp phải vụ tai nạn xe cộ như vậy, khiến tôi không có hơi sức ở lại trong bụng của cô ta nữa. Tôi vốn dĩ là dự tính vào ngày sinh nhật 34 tuổi của cô ta sẽ mang cô ta đi theo”.

Vị cao tăng hỏi: “Rốt cuộc nhà ngươi có thâm thù đại hận gì với cô Trương chứ?”

Đứa trẻ nói: “Vào một kiếp trước, cô ta là một tên tham quan, xử sai vụ án, khiến tôi phải chết oan. Tôi khiến cho cô ta từ khi bắt đầu mang thai phải chịu dày vò, chính là những dày vò mà tôi đã phải chịu đựng trong ngục. Khiến cô ta đập người vào tường, bảo con cái đánh đập cô ta, chính là giống như cực hình mà tôi phải chịu trong ngục tù. Nhưng giờ đây, sau khi cô ta sinh tôi ra, bởi nhà cô ta có một Phật đường, nên tôi không có cách nào đi vào trong nhà cô ta được, cũng muốn lôi cô ta đi, nhưng không lôi được; coi như thôi vậy. Tôi phải đến một nơi ở Chương Hóa để đầu thai rồi”.

Cuối cùng vị cao tăng nói, những người mất sớm trong gia tộc cô, đời trước cũng đều là người đương sự đã tham gia hoặc là người nhận hối lộ trong vụ án oan năm xưa.

Đây chính là một câu chuyện chân thật về luân hồi báo oán của Đậu Nga xảy ra ngay trong kiếp sống này.

Con người ta sống ở đời thật ra vốn không phải là “con người chết rồi như ngọn đèn tắt” mà thuyết vô thần tuyên truyền. Thiện và ác đều được lưu ghi lại trong nhân quả báo ứng. Vậy nên việc ác chớ làm, chỉ làm điều thiện, đều nên là đạo lý mà mỗi một người cần phải tuân theo.

Trích Báo ứng hiện đời
Dịch giả: Hạnh Đoan