Giết Người Cướp Của Không Ngờ Giết Chính Con MìnhVào năm 1990, tôi (Quả Khanh- một cư sĩ có túc mạng thông và thiên nhãn thông) đọc một tin đăng trong báo Kim Vân, đến giờ vẫn còn “thấy” rất rõ:

Có một ông nọ ở tỉnh Hà Bắc, con trai đi lính đóng tại Tứ Xuyên, trong nhà chỉ còn hai ông bà. Lúc đó vào thời kỳ mới cải cách, nhiều gia đình bắt đầu giàu phất lên, ông này tuy trong nhà y thực không thiếu, nhưng thấy nhà người khác phát tài, trong tâm cũng háo hức nôn nao theo…thế là ông lo tính toán, phải làm gì đó để cũng phát tài như thiên hạ.

Một chiều nọ, sau khi làm ruộng xong ông chưa chịu về nhà, vẫn còn ngồi nán lại, cố động não nghĩ cách làm sao để kiếm thêm nhiều tiền. Được một lúc thì trời tối, đột nhiên ông nghe phía sau mình có tiếng chân bước gấp, thầm nghĩ: “Chắc là láng giềng nào trong thôn đang trên đường về nhà đây.” Thế là ông nảy ý muốn hù họ một chút cho vui, ông liền ngồi thụp xuống ven đường, đợi lúc người kia đi đến gần thì nhảy ra quát to:

– Đứng lại ! Hãy nộp tiền mãi lộ cho ta !

Trong đêm vắng, vị khách đi đường bỗng nghe tiếng hét to, thì sợ đến vãi cả ra quần, ráng nhìn xem thì thấy một bóng đen ngồi thù lù trên đường, thế là khách hoảng kinh, vội ném hành lý lại rồi quay người chạy chí chết…

Ông này thấy vậy thì la to :

– Đừng chạy! Là tôi đây mà!

Nhưng ông càng kêu, bóng đen càng chạy dữ, cuối cùng thì mất hút. Ông lão cười đến không thể ngậm miệng lại:

– Là ai vậy ta? Sao mà nhát dữ vậy hè?

Ông tiến tới sờ vào cái bao vải to khách ném lại trên đường và đưa tay bóp thử: Thấy mềm mềm hình như bên trong là y phục. Ông liền ngồi xuống rút thuốc ra hút, có ý đợi người kia quay trở lại lấy đồ. Nhưng hút đã mấy điếu rồi, mà chẳng thấy tên nhát gan kia quay lại. Đợi đã hơn nửa đêm, ông nghĩ: “Thôi thì trước tiên mình cứ vác cái bao này đem về nhà, sang mai ắt sẽ có người tới nhận. Lúc đó mình giải thích trả đồ cho họ là được.”

Ông vác hàng về nhà, thắp đèn lên xem. Thấy bên trong toàn là quần may một kiểu, còn có một bao thư chứa 500 đồng nữa. Ông đoán tên nhát gan kia có lẽ là thợ may ở vùng khác đến. Hai vợ chồng bàn nhau: Việc này không ai chứng kiến, nếu như nội trong 3 ngày mà có ai tới tìm thì mình hoàn trả. Bằng không thì sẽ thanh lý hết khoản này. Nhưng đợi bảy, tám ngày mà không thấy chủ nhân bao hàng đến tìm, còn dân trong thôn cũng không ai bàn tán gì về vụ này. Thế là họ yên tâm. Sau đó ông chồng mang hàng về tận phương xa bán được 600 đồng, cộng với 500 đồng trong bao thư là ngàn mốt. Vào thời đó đây là số tiền rất to. Hai vợ chồng chia nhau tài sản, rất khoái trá, thích thú. Họ mua đồ về, mở tiệc ăn mừng.

Một ngàn đồng nhanh chóng tiêu hết, túi không còn tiền, họ lại thấy khó chịu. Ăn cướp quen tay nên ông chồng làm gan, diễn lại chiêu này một lần nữa, không ngờ thành công. Ông áp dụng tiếp, vẫn được thời. Rút kinh nghiệm, ông chuyên lựa đêm tối mới ra tay, nếu gặp người quen trong thôn, thì ông nói dóc mấy câu rồi bỏ đi, còn nếu gặp lái buôn lạ thì ông hét một tiếng dọa họ chạy.

Ông cứ diễn mãi trò này, lâu lâu làm một vố. Sau một năm thành ra đại phát tài, xây được ngôi nhà mới khang trang ba phòng, thầm tính là: Đợi con trai phục viên về, thì cho nó cưới vợ, dọn vào nhà mới ở. Ông ngắm ngôi nhà sang trọng đầy đủ tiện nghi, lòng vui không kể xiết, chính nhờ thủ đoạn “chặn đường cướp của” mà ông phát tài, giàu sang. Ông tính toán: “Thôi thì nhân lúc mình chưa già, nên vơ vét nhiều thêm nữa.”

Cuối năm đó, ông quyết làm một mẻ nữa để ăn tết, đón xuân sang bằng của cải dư thừa. Thế là ông lấy một thanh sắt giấu trong áo khoác chờ đêm tối ra đi. Nhưng đêm đó ông đợi rất lâu mà không thấy ai tới, vừa định quay về thì bỗng nghe âm thanh đạp xe cót két. Khi xe đến gần ông bèn ngồi thụp xuống quan sát. Thấy phía sau xe có chở rất nhiều đồ, ông vội quát to một tiếng làm người trên xe hoảng sợ té xuống. Nhưng hắn đã nhanh chóng đứng lên, sẵn sàng quyết đấu cùng ông. Ông vội cầm cây sắt quất mạnh vào đầu bóng đen, bóng đen kêu thét lên, ngồi ngã xuống. Ông nghĩ: “Lần này mình ra tay nặng quá”.

Không thấy nạn nhân động đậy, ông bèn đưa tay sờ mũi hắn để thăm dò. Hóa ra y đã tắt thở. Ông hoảng sợ, nhưng lại khởi ác niệm, nhớ đến cái kênh nhỏ ở gần đó, bèn nhủ thầm: “Đã làm thì phải làm cho tới nơi! Tại phần số hắn xui xẻo mà thôi!”

Thế là ông lấy sạch tài vật trong túi người chết với vẻ rất chuyên nghiệp. Ông tháo đồng hồ trên tay hắn ra và bồng thi thể nạn nhân lên, ném xuống cái kênh gần đó, rồi chạy về chỗ cũ dùng đất cát xóa hết mọi dấu vết. Sau đó ông chất hàng cướp được lên xe, ràng kỹ, rồi ung dung đạp xe về nhà, ném hết mọi căng thẳng âu lo phía sau.

Về đến nhà, ông kể cho vợ nghe những gì vừa xảy ra. Vợ ông tuy có hơi lo, nhưng khi thấy trong hành lý có hai bộ y phục vừa khít với vóc dáng họ, thêm phần thức ăn thì quá tuyệt, ngon hết chỗ nói, toàn là nhưng món họ rất thích ăn, lại có phong bì chứa hơn ngàn đồng nữa. Xem ra “chiến lợi phẩm” kì này quá ưng ý khiến hai vợ chồng mừng đến quên sợ. Bà lập tức bày dọn tiệc rượu, tấm tắc ca ngợi công lớn của chồng, cả hai cùng nhau ăn uống hỉ hả. Xong xuôi, họ thản nhiên đi ngủ. Đang say giấc nồng, thì nghe tiếng đập cửa gấp rút khiến họ thức giấc. Ông chồng lớn tiếng hỏi:

– Ai vậy?

Bỗng nghe tiếng con gái họ vang lên. Họ vội vàng mặc áo, ra mở cửa. Con gái vừa vào, hỏi ngay:

– Thằng Tú em trai con đâu, sao không ra?

Ông lão nói:

– Lạ chưa? Không phải em trai con đang ở Tứ Xuyên hay sao?

Cô gái đáp:

– Em con được lệnh theo Thủ trưởng đi Thạch Thị công tác, do thấy chỗ này cũng gần nhà mình nên Thủ trưởng cho phép nó được về thăm ba mẹ. Lúc nó xuống xe thì trời đã tối, nên quyết định đến nhà con ăn cơm trước. Con bảo nó: “Thôi em hãy ngủ lại, đợi sáng mai qua thăm ba mẹ cũng được mà”. Nhưng nó bảo: “Trước 10h sáng mai em phải đến Thạch Thị trình diện Thủ trưởng,” nên nó mượn xe đạp của con, tranh thủ chạy qua thăm ba má.

Kể đến đây cô reo lên:

– Kia kìa! Không phải xe của con đang nằm ở đó hay sao?

Thấy ba mình không đáp, cô ngước lên nhìn, thì phát hiện đôi mắt ông đang dại đi. Đột nhiên giống hệt một kẻ phát cuồng, ông nhào ra khỏi cửa, lao đi như tên bắn. Trong khi mẹ cô thì khụy xuống, tan nát cả ruột gan, bà bật khóc to, bệu bạo nói:

– Đúng là báo ứng mà!

Khi người cha bồng thi thể ướt sũng của đứa con trai cưng vào nhà, theo sau là nhóm hương thân phụ giúp, mặt họ đầy thắc mắc ngơ ngác. Bà mẹ và cô con gái bổ nhào tới, ôm xác khóc la. Láng giềng cũng bu lại xem, ai cũng muốn biết cớ sự ra sao. Lúc này bỗng dưng có người kinh hoàng thét lên:

– Chú Hai tự sát rồi!

Hóa ra ba thằng Tú đã dùng liềm cắt cổ mình, hiện đang nằm giãy giụa trên đất, miệng tràn máu tươi. Bà vợ thấy vậy, há hốc mồm nhìn, hai mắt mở trừng trừng rồi bà ôm tim, mặt lộ vẻ đau đớn khủng khiếp rồi thở hắt ra một hơi, cùng ra đi về thế giới bên kia theo chồng.

Nghe xong câu chuyện này, dù tôi không giải thích ắt độc giả cũng dư biết hai vợ chồng này chết rồi sẽ đi về đâu. Hại người như hại mình! Hành bất nghĩa tức là tự hủy hoại mình.

Trích: Nhân quả phụ giải Lương Hoàng Sám 2
Tác giả: Quả Khanh