Nữ Đại Gia 12 Lần Phá Thai Bị Thai Nhi Đến Báo OánChị tên là Kim (tên nhân vật được thay đổi vì lí do tế nhị), chủ của 2 trung tâm Spa nổi tiếng ở Hà Nội. Tôi (Hoàng Anh Sướng) quen thân chị đã lâu, từ khi Hiên trà Trường Xuân của tôi còn ở 180 Yên Phụ, gần Hồ Tây và chị là khách hàng thường xuyên của quán.

Chị là một người đàn bà đẹp. Trông chị lúc nào cũng lộng lẫy, cao sang. Điều khiến ai cũng băn khoăn, thắc mắc về chị là xinh đẹp, giàu có, tài giỏi như thế mà ở tuổi 40, chị vẫn sống độc thân mặc dầu biết bao cánh đàn ông mê đắm chị.

Tôi chơi thân với nhiều nhà ngoại cảm, trong đó, có nhà ngoại cảm Nguyễn Minh Nguyệt, một trong những người gọi hồn nổi tiếng nhất Việt Nam. Tôi đã từng nhờ chị Nguyệt gọi hồn, soi đường âm, gỡ vướng mắc cho rất nhiều người thân quen.

Tôi nghi ngờ chị Kim có vấn đề gì đó về tâm linh nên đường tình duyên mới lận đận như vậy. Đã nhiều lần, tôi ngỏ ý muốn đưa chị đến gặp nhà ngoại cảm Minh Nguyệt nhưng lần nào chị cũng từ chối. Chị bảo, từ bé đến giờ, chị luôn sợ ma nên chị sợ đi gọi hồn lắm. Có một lần, chị đến nhà tôi chơi, đúng lúc nhà ngoại cảm Minh Nguyệt có mặt ở đó. Giới thiệu hai người làm quen với nhau, vừa uống được ngụm trà, chị Kim đã lấy lý do có cuộc hẹn quan trọng nên về sớm. Tiễn chị Kim ra cổng, quay trở lại phòng khách, nhà ngoại cảm Minh Nguyệt bảo:

– Cô ấy trông phong lưu, quyền quý thế thôi nhưng mà khổ đau nhiều lắm. Đời nát như tương ấy.

Tôi ngạc nhiên hỏi:

– Sao chị lại nói vậy?

Chị Nguyệt cười bí hiểm:

– Chị nhìn thấy sau lưng cô ấy toàn là vong thai nhi bám. Mặt đứa nào cũng uất ức, căm hờn. Đời cô ấy yên làm sao được. Mà chị nói trước, cô ấy thế nào cũng bị ung thư tử cung cho mà xem. Không lâu nữa đâu.

Bẵng đi một thời gian không thấy chị Kim qua chơi. Điện thoại cho chị thì máy không liên lạc được. Cho mãi đến một hôm, chị bất ngờ xuất hiện ở Hiên trà của tôi. Thân hình gầy guộc, tiều tụy, đầu tóc xác xơ, mặt mũi bơ phờ, xám ngoét. Tôi giật mình, suýt không nhận ra chị. Chị nói, giọng yếu ớt, mắt ngấn lệ:

– Chị bị ung thư tử cung. Vừa xạ trị đợt hai xong nên người còn mệt lắm. Lâu rồi em có gặp nhà ngoại cảm Minh Nguyệt không? Chị muốn nhờ em đưa chị đến nhà chị ấy gọi hồn bố mẹ chị. Chị sợ chị không sống được bao lâu nữa đâu em ơi.

Nói đoạn, chị òa khóc, đôi vai gầy guộc rung lên từng chặp. Tiếng khóc tức tưởi chứa đựng cả một trời đau thương.

Ngay buổi tối hôm ấy, chúng tôi đã có mặt tại nhà chị Nguyệt. Chị Kim trình bày tâm nguyện muốn một lần được trò chuyện với bố mẹ vì họ đã mất từ lâu. Sau khi làm một số nghi thức tâm linh tại gian thờ, chị Nguyệt bảo:

– Chị không thấy bố mẹ em về đâu. Chỉ thấy đứa con trai đầu của em. Nó đang nằng nặc đòi lên nói chuyện với em đây này.

Bỗng tôi giật nảy mình. Nhà ngoại cảm Nguyệt, mặt đỏ bừng, mắt giận dữ, gào lên, giọng ngọng líu như một đứa trẻ:

– Tôi hận các ngươi đời đời kiếp kiếp. Vĩnh viễn không tha cho các ngươi. Nhất định tôi sẽ quay lại tìm các ngươi báo thù.

Chị Kim bưng mặt khóc nấc lên. Kinh nghiệm nhiều năm nghiên cứu tâm linh cho tôi biết, vong linh cháu bé đã nhập vào nhà ngoại cảm Minh Nguyệt. Tôi vội chắp tay, niệm “A di đà Phật” rồi hỏi cháu bé:

– Cháu ơi! Đây là mẹ cháu. Sao cháu nỡ nói nặng lời với mẹ cháu như vậy? Cháu không thấy mẹ cháu đang đang đau khổ tận cùng sao?

Đứa bé vừa nói, vừa khóc, giọng đầy uất hận:

– Cháu không gọi mụ ấy bằng mẹ. Vì mụ ấy không thương yêu cháu. Mụ ấy giết cháu. Mẹ gì mà lại đi giết con? Mà lại giết đến hai lần. Vì hai lần cháu đầu thai làm con mụ ấy, mụ ấy đều đi nạo phá. Lần đầu thì đẻ cô-vắc. Lần sau thì cắt rời cháu ra từng mảnh. Chú biết không, khi mang thai cháu 6 tháng, mụ ấy đến phòng phụ sản để nạo bỏ cháu. Bác sĩ khuyên thai to quá rồi, nạo bỏ sẽ nguy hiểm nhưng mụ ấy vẫn kiên quyết nói: “Bác sĩ cứ bỏ. Chết em chịu”. Lúc nghe mụ nói thế, cháu dùng hết sức đạp tay chân thật mạnh trong bụng mụ ấy, hy vọng mụ nhận ra sự hiện diện của cháu mà dừng lại. Nhưng bác sĩ đã dùng tay ấn vào đầu cháu rồi chích một liều thuốc. Đột nhiên cháu cảm thấy toàn thân tê dại, không cử động được nữa. Thoạt đầu, bác sĩ dùng kéo cắt vào tay phải của cháu hai miếng. Tay cháu đứt thành hai khúc. Bác sĩ dùng kìm gắp ra. Tiếp đó, cắt 4 miếng ở chân thành 4 khúc rồi dùng máy hút ra. Toàn thân cháu đau đớn khủng khiếp. Tương tự, phần đầu, cái tai, con mắt… của cháu, bị cắt đi từng miếng, từng miếng. Đau đớn nhất là cắt cái đầu. Bác sĩ cắt rất nhiều lần, lại dùng cái móc hình dao nhọn móc ra, dùng kìm gắp ra. Máu cháu chảy đầm đìa. Tất cả những đau đớn này đều do mụ ấy tạo ra. Cháu không thù hận gì bác sĩ vì bác sĩ có đề nghị sinh cháu ra nhưng mụ ấy không nghe, nghĩa là mụ ấy kiên quyết giết cháu. Đau đớn lắm chú biết không? Cháu phải tu bao nhiêu kiếp mới được lên làm người mà mụ ấy nỡ tước đoạt sự sống của cháu, không cho phép cháu được làm người. Mụ ấy còn giết bao nhiêu đứa em của cháu nữa. Cho nên cháu quyết không buông tha cho mụ ấy. Cháu hận lắm chú ơi!

Nói đoạn, đứa bé òa khóc. Chị Kim càng khóc to hơn. Chị lết hai đầu gối đến gần đứa bé, chắp tay lạy:

– Hãy tha lỗi cho mẹ con ơi! Do hoàn cảnh trái ngang nên mẹ mới phải nạo bỏ con và các em con. Mỗi lần nạo bỏ các con là mẹ đau đớn như đứt từng khúc ruột. Nhưng đời mẹ có quá nhiều đau khổ. Mong các con hãy tha tội cho mẹ.

Bất chợt, hai mẹ con lao vào nhau, khóc nấc lên. Chứng kiến cảnh tượng đó, tôi cũng không cầm được nước mắt. Và rồi, từ cuộc trò chuyện của hai mẹ con kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ trong bảng lảng khói hương trầm, đoạn đời đầy nước mắt, tủi nhục, khổ đau của chị Kim đã hiện lên.

Sinh ra trong một gia đình quan chức, bố là chủ tịch huyện, mẹ là phó giám đốc sở thương mại, chị Kim đã trải qua những ngày thơ ấu tuyệt đẹp. Đám cưới chị được bố chị sắp đặt, tổ chức ngay sau khi ra trường.

Đêm tân hôn, vừa tiễn đám bạn ra khỏi cổng, chồng chị hiện nguyên hình là một tên háo sắc, thô lỗ, tình dục với hắn là cơn khát không bao giờ thoả. Mang thai đứa con đầu lòng được 4 tháng. Một hôm, tay lái xe người thấp đậm, mặt rỗ, môi dầy đến thăm chị thì thầm:

– Anh nói với em chuyện này, em không được bảo là anh kể nghe chưa? Thằng Tuấn nhà em nó tằng tịu với một mụ nạ dòng trên Sơn La có một đứa con 3 tuổi rồi, từ trước khi lấy em cơ.

Chị kinh hoàng đến nghẹt thở. Đất trời quay cuồng điên đảo. Chị tất tưởi bắt xe lên tận Sơn La để điều tra ngọn nguồn. Đêm sau, hắn về. Vừa lẳng chiếc túi xuống sàn nhà, hắn đã xô đến, đè ngửa chị ra đi văng. Lấy hết sức, một tay đẩy mặt hắn ra, tay kia vung lên, chị tát đánh “bốp”.

Sững sờ trong giây phút, hắn lại lao đến, hi hí cười. Chúm môi, nhổ đánh “toẹt” bãi nước bọt vào mặt hắn, chị rít lên trong cổ họng:

– Đồ đểu. Mày là thằng khốn nạn. Mày đã phản bội, lừa dối tao.

Giơ bàn tay đen đúa, sần sạn lên má xoa xoa bãi nước bọt, hắn cười gằn, mắt toé lên những tia dữ tợn:

– Á à. Con này láo. Mày lỵ dám chửi ông à. Ông báo cho mày biết, ông lấy mày chỉ để làm vợ hai, vợ bé thôi, hiểu chưa? Đừng có ghen ngược lên như thế. Đểu lắm.

Tiếng khóc vỡ oà. Nỗi đớn đau tủi nhục xen lẫn căm hận khiến đầu chị nhức dại, toàn thân bại hoại, run rẩy. Chị nằm bệt. Sốt li bì. Mặt xám ngoét. Mắt ngây đờ. Lúc cười rú, khi tức tưởi. Ghét chồng, chị bỗng dưng ghét cái thai trong bụng. Chị bỗng thấy giọt máu ấy của chồng trở nên nhơ nhớp. Cái thai càng lớn, chị càng ghét. Và rồi, vào một buổi chiều, chị đến phòng khám phụ khoa tư nhân để nạo bỏ. Bác sĩ khám, thấy thai quá lớn nên bảo phải đẻ cô-vắc. Chị sợ lắm. Đau nữa. Nhìn thằng bé bị lấy ra xám xịt, quắt queo, chị khóc nghẹn. Nhưng sau đó, chị thấy hả hê vì đã nạo bỏ được giọt máu nhơ nhớp của ông chồng tởm lợm. Mấy hôm sau, chồng đi công tác về, chị chỉ lạnh lùng thông báo: Chị bị ngã nên đả sảy thai.

Một thời gian sau, chị lại có mang. Nỗi hận chồng càng lớn, nỗi oán ghét cái thai trong bụng chị càng nhiều. Mang thai 6 tháng, chị lại đi nạo phá. Bác sĩ bảo: nạo thai lần thứ hai khi thai nhi to thế này sẽ rất nguy hiểm. Nhưng chị bảo: “Bác sĩ cứ nạo bỏ giúp em. Xảy ra điều gì, dù là tồi tệ nhất, em xin chịu trách nhiệm”.

Thế là bác sĩ dùng dao kéo cắt từng mẩu thai nhi. Do làm ẩu, tử cung bị rách. Máu chảy dữ dội. Sau lần ấy, chị rút kinh nghiệm. Cứ thấy “ậm oẹ” một hai tháng là chị đi hút ngay. Thai còn bé, người ta chỉ dùng lực hút để hút nó ra ngoài như thể là… máy hút bụi vậy. Sợ thì vẫn sợ nhưng làm riết thành quen. Thế là, vỏn vẹn 4 năm chung sống với chồng, tổng cộng chị đi nạo phá thai tới 12 lần. Chị biết, sớm muộn gì chị cũng phải rời bỏ hắn nên chị kiên quyết không chịu có con chung với hắn.

Thời gian trôi đi, rồi chị cũng đã li dị với hắn. Sau này, chị cũng bắt đầu gặp những cơn ác mộng. Nhiều đêm, hễ nhắm mắt lại là hình ảnh đứa bé trai xám xịt hiện lên mồn một trước mặt chị, nó gào khóc chân tay cầu cứu đạp vào mặt chị . Nghe lời bạn, chị rước một ông thầy chùa Hương đến nhà lập bàn thờ làm lễ giải oan cho vong hồn chị mới thấy yên. Nhưng chỉ được vài hôm những cơn ác mộng lại ập về.

Lần này không chỉ một thai nhi mà cả bầy, hàng chục đứa gào khóc, kêu la, oán trách, nỉ non. Một đêm, trời gần sáng, mệt quá chị thiếp đi. Chị bỗng thấy một bé trai tay lăm lăm cầm con dao nhọt hoắt hình lưỡi liềm, hai mắt đỏ lòm như hai cục máu, lừ lừ tiến về phía chị . Mắt nó nhìn chị chừng chừng rồi bất thình lình đâm một nhát chí mạng vào bụng dưới chị . Chị hét lên, kêu cứu . Nó lạnh lùng vung dao đâm nhất thứ hai, rồi tung người qua cửa sổ bay vèo ra sân. Máu từ bụng chị ào ra giường . Chị ôm bụng, gào lên thảm thiết rồi bật dậy khỏi giường tỉnh giấc . Sờ tay xuống bụng chị vẫn cảm thấy đau buốt . Soi tay dưới ánh đèn ngủ nhưng không thấy máu. Từ đêm đó chị thường tỉnh giấc vào lúc 3h sáng vì đau bụng, hai trung tâm spa vắng khách dần mà không rõ lý do.

Những ngày đầu, bụng dưới chị đau lâm râm. Sau mức độ đau cứ tăng dần, thường xuyên chảy máu ở âm đạo. Trong người lúc nào cũng cảm thấy bực bội. Một hôm chị đang mắng xơi xơi người quản lý trung tâm spa,tự nhiên hai cục quyết đỏ tươi ào ra to bằng lòng bàn tay. Nhân viên vội đưa chị đến bệnh viện phụ sản Hà Nội cấp cứu, bác sĩ kết luận chị bị ung thư cổ tử cung giai đoạn gần cuối, cần đưa sang bệnh viện K để chuyển hóa chất.

Chính thời gian khắc nghiệt nhất chống chọi với bệnh ung thư quái ác này, chị Kim đã cắt hẳn điện thoại, không ra ngoài giao du với ai. Đó chính là lý do tại sao suốt một thời gian dài tôi mất liên lạc với chị. Và sau khi trải qua đợt truyền hóa chất thứ 2, sức khỏe đỡ hơn, chị đã tìm đến tôi, những mong gặp nhà ngoại cảm Nguyễn Thị Minh Nguyệt vì chị biết rằng tất cả những hiểm họa đổ lên đầu chị là do các vong hài nhi báo oán.

Trích: Những chuyện có thật về Nhân Quả và Phật Pháp Nhiệm Màu
Hoàng Anh Sướng